Lộ Hướng Đông giật thót tim, hắn không hề cảm thấy ngạc nhiên về tình huống này, nhưng... hắn sợ, hắn quay đầu nhìn ba mình trong xe một cái, nuốt nuốt nước bọt.
Hắn tự biết đuối lý, không dám nói cái khác, “Ba... họ, mời... ba vào.”
Lộ lão gia nghe thấy lời bà giúp việc nói rồi, sắc mặt hơi khó coi. Ông vốn cho rằng xấu tốt gì sẽ xuất hiện một người nghênh đón mình, dù thế nào ông ấy cũng là nhân vật có máu mặt. Người của Hạ gia này quá ngạo mạn rồi, lại chỉ để một bà giúp việc ra ngoài.
Nhưng, người đã tới cửa Hạ gia rồi,Lộ lão giacòn có cách gì, huống hồ ông ấy vốn cũng là có tâm tư muốn kết quan hệ với Hạ gia.
Thế làLộ lão giaxuống xe, “Chuyện gì? Vì sao con không thể vào?”
Bắp chân của Lộ Hướng Đông đã bắt đầu rút gân rồi, hắn không dám nhìnLộ lão gia: “Việc này... con... con không biết...”
Bà giúp việc cười nhìn Lộ Hướng Đông, “Vì sao không để ông Lộ vào, lẽ nào ông còn không biết sao?”
Lòng bàn tay Lộ Hướng Đông ra cả tầng mồ hôi, đối diện với ánh mắt chất vấn của ông cụ, hắn giả vờ không có chuyện gì, hắng giọng: “Khụ... tôi làm sao biết được, có lẽ... là người của Hạ gia còn chưa hoàn toàn tha thứ cho tôi chăng.”
Lộ lão gia thấy sự chột dạ của Lộ Hướng Đông đều viết lên mặt rồi, không thể không nghi ngờ hắn, sáng nay hắn cứ tìm cớ không tới, tới đây lại bị từ chối ở ngoài cửa, khẳng định là có chuyện.
Nhưng hiện tại, người ta đang đợi đưa ông ấy vào, ông ấy không có thời gian hỏi chi tiết, chỉ có thể thấp giọng trách mắng một câu: “Tốt nhất con đừng có chuyện gì giấu ta, không thì, hậu quả là gì con tự hiểu.”
Lộ Hướng Đông sợ tới sắp vãi tè ra quần rồi, hắn chỉ cảm thấy vết thương sau lưng càng đau dữ dội hơn.
“Không, không có gì cả, ba, con... sao con dám giấu ba chứ, ba nói có phải không...”
Bà dì đưa tay: “Lộ lão gia, xin mời.”
Lộ lão gia nhấc chân lên chống gậy đi vào.
Đẩy cửa vào, Lộ Hướng Đông nghe thấy tiếng cười của một cô bé đầu tiên. Cô bé đang nằm trong lòng một người đàn ông trẻ tuổi, để hắn ngoáy lỗ tai, cô bé lăn đi lăn lại cười vang thành tiếng: “Ba, ba, ngứa quá, ha ha ha... ba...”
Thanh Ti rất sợ ngoáy lỗ tai, mỗi lần đều cười đến không còn sức.
Du Dực dọa cô bé: “Ngoan, đừng làm ồn, để ba ngoáy ráy tay bên trong ra cho con, không thì lấp kín rồi, con không nghe thấy được đâu...”
Nhạc Thính Phong ở bên cạnh nói: “Đừng nghe chú nói bừa, đều là dọa em đấy, sao có thể không nghe thấy chứ, nào, anh xem xem.”
Nhạc Thính Phong đi tới, nhìn tai của Thanh Ti một cái: “Đâu có nghiêm trọng như chú nói, căn bản không có bao nhiêu.”
Du Dực đá Nhạc Thính Phong một cái, chả mấy khi chơi với con gái như vậy, tên ranh này làm loạn gì.
Lộ Tu Triệt bên cạnh đang bị Hạ lão gia kéo tới đánh cờ bên đó. Cậu vò đầu bứt tai không biết nên đi thế nào, cầu khẩn ông cụ: “Ông Hạ, cháu vừa nãy đi sai rồi, có thể nhường cháu một bước không, xin ông đấy...”
Hạ lão gia lắc đầu: “haiz, không được, không thể đi lại, kỳ phẩm như nhân phẩm, cháu tuổi còn nhỏ, không cần kỳ nghệ giỏi, nhưng... kỳ phẩm phải học được trước có biết không?”
Lộ Tu Triệt thật sự là không được rồi, gọi: “Nhạc Thính Phong, Nhạc Thính Phong cậu qua đây giúp tớ xem xem, bước này đi thế nào?”
Lộ lão gia vào nhà nhìn thấy cảnh nhà họ Hạ vui vẻ, biệt thự nhỏ, không lớn lắm, còn nhỏ hơn nhà họ rất nhiều.