Lộ Tu Triệt hiểu tính tình của ông nội cậu, chỉ riêng lần này ba cậu làm việc tốt đó, ông nội tuyệt đối sẽ không xin tha cho ông ấy, cậu đợi trở về xem kịch hay.
Hơn nữa, thời gian sống ở nhà họ Hạ quá dài rồi, cậu thật sự nên trở về rồi, không thể gây thêm phiền phức cho người ta.
Ba cậu biết là người nhà họ Hạ cứu cậu, mấy ngày liền tới, cậu chưa từng thấy ba cậu lấy lòng người ngoài như vậy.
Còn cả ông nội cậu, một ông cụ xưa nay đều không chịu bỏ kiêu ngạo, lại có thể từ Long Cảng xa xôi chạy tới đây, chính là để nói lời cảm ơn xin lỗi với người nhà họ Hạ.
Lộ lão gia như vậy, Lộ Tu Triệt chưa từng thấy.
Cho nên, trong lòng Lộ Tu Triệt rất hiểu, họ có thể như vậy, đâu phải hoàn toàn đều vì đứa cháu trai này được người ta cứu, còn không phải vì người cứu cậu là Hạ gia sao.
Chính vì điểm này, trong lòng Lộ Tu Triệt cảm thấy càng thất vọng hơn về người nhà mình.
Nếu hôm nay đổi lại là gia đình bình thường thu giữ cậu, có lẽ ông nội và ba cậu thậm chí còn không tới, chỉ bảo người dưới đưa tiền tới, sau đó đón cậu đi.
Lộ Tu Triệt lại lần nữa nhận rõ hiện thực, hiện thực tàn nhẫn mà bẩn thỉu.
Chính vì biết những điều này, cậu mới không muốn tiếp tục ở lại Hạ gia, cậu phải đi, ông nội cậu, ba cậu, quá mất mặt rồi.
Lộ lão gia rất hài lòng về Lộ Tu Triệt. Lộ Hướng Đông tới mấy lần đều không đưa về nhà, ông ấy tới liền có thể đưa đi, đứa trẻ này hiểu chuyện, không để ông ấy xấu mặt.
Ông xoa xoa đầu Lộ Tu Triệt: “Con ngoan, ông nội đưa con về nhà.”
“Cháu đi thu dọn đồ đạc.” Lộ Tu Triệt né khỏi tay Lộ lão gia, quay người lên nhà.
Thanh Ti và Nhạc Thính Phong gần như đồng thời đứng lên, “Tớ giúp cậu thu dọn đồ đạc.”
Nhạc Thính Phong dắt tay Thanh Ti lên, vào phòng, nhìn thấy Lộ Tu Triệt không hề thu dọn đồ đạc, mà là ngồi trên giường, không biết đang nghĩ gì.
Bóng dáng cô đơn của chàng trai trẻ, trông có chút lạnh lẽo, cậu nhìn thấy hai người liền cười: “Nhạc Thính Phong, lần này tớ thật sự phải đi rồi, sau này có lẽ một khoảng thời gian rất dài, sẽ không kéo cậu dậy nói chuyện giữa đêm nữa.”
Nhạc Thính Phong kéo Thanh Ti vào: “Đúng thế, đây đúng là tin tốt, cho nên, cậu mau thu dọn hành lý đi.”
Lộ Tu Triệt bĩu bĩu môi. Nhạc Thính Phong chính là vậy, xưa nay đều sẽ không nói lời dễ nghe với bạn.
“Trong phòng này tớ muốn mang đi rất nhiều thứ, nhưng, hòm quá nhỏ, không đựng nổi.”
Phòng này, có thể nói là đây là nơi chứa đựng sự ấm áp và vui vẻ của cậu ở Hạ gia trong năm nay, cậu muốn mang hết những thứ này đi, nhưng thật sự không chứa nổi.
Nhạc Thính Phong nói: “Giờ không mang đi được thì từ từ mang, có phải cách xa cả Thái Bình Dương đâu. Cậu khai giảng rồi, không phải vẫn phải tới đón tiễn chúng tôi sao, ngày phải tới hai ba lần, tôi không tin cậu lấy không hết, trừ phi cậu muốn dọn sạch cả nhà chúng tôi.”
Lộ Tu Triệt gãi gãi đầu, “Nói cũng đúng, dù sao sau này tôi phải thường xuyên qua đây, vậy thì... từ từ lấy vậy.”
Nhưng sau này, sẽ không giống với mấy ngày này nữa.
Nhạc Thính Phong vứt ba lô cho Lộ Tu Triệt: “Thu dọn đi, ngày kia chính thức khai giảng. Sau khi cậu trở về ôn tập lại trước đây, đừng quên, học kỳ mới tranh thủ theo kịp.”
“Được, thu dọn...” Lộ Tu Triệt đứng lên, cầm lấy ba lô của Nhạc Thính Phong, không muốn đi thì có thể làm thế nào, giờ cậu không còn lựa chọn nào.
Khi cậu tới, không mang theo gì cả, đồ mặc trên người, đồ dùng hằng ngày, đều là Hạ gia mua cho cậu, ba lô này, cũng là của Nhạc Thính Phong.