Lộ Tu Triệt mang đi hai bộ quần áo, chất lên đồ hôm qua mua, lại cẩn thận mang theo lì xì các trưởng bối Hạ gia cho khi đón Tết, giúp Nhạc Thính Phong nhấc giường lại thành gian chứa đồ, nhìn căn phòng xác định không còn gì phải mang đi mới xuống nhà.
Cậu nói với Nhạc Thính Phong: “Quần áo của tôi cậu đừng vứt đi. Tôi để ở đây, sau này tôi trở về ở bất cứ lúc nào, có thể không cần mặc quần áo của cậu.”
Nhạc Thính Phong tức giận nói: “Cậu đợi đấy, cậu chân trước đi, chân sau tôi đã vứt ra thùng rác rồi.”
“Cậu vứt, thì cứ vứt, cùng lắm sau này tôi lại nói với dì Tiểu Ái, bảo dì giúp tôi mua.”
Nhạc Thính Phong trợn trừng mắt, hai người hằm hè từ trên lầu tới khi xuống nhà nhìn thấy Lộ lão gia mới thôi.
Lộ Tu Triệt đi tới trước mặt hai trưởng bối Hạ gia, nghiêm túc cúi người, nói: “Những ngày qua, cảm ơn sự chăm sóc của ông nội Hạ bà nội Hạ, chú Du và dì Tiểu Ái, rất cảm ơn mọi người đã yêu thương cháu như con của mình, không để cháu bị đói bị rét ở bên ngoài lúc năm mới. Nếu không phải có mọi người, cháu có thể đã chết sớm rồi.”
Nghe thấy cháu mình nói lời này, mặt Lộ lão gia thật sự cảm thấy đau. Lộ gia họ cũng là có tiền, nhưng lại khiến cháu trai đón năm mới đến nhà cũng không thể về, Lộ lão gia càng bốc hỏa khí với Lộ Hướng Đông.
Nhiếp Thu Sính chua xót, cũng đều là trẻ con, trong nhà Lộ Tu Triệt đương nhiên cái gì cũng không thiếu, nhưng lại không được hưởng sự ấm áp mà gia đình nên có.
Cô xoa xoa đầu Lộ Tu Triệt, cười nói: “Cháu với Thính Phong là bạn tốt, cháu là đứa trẻ tốt, nhà này cũng là nhà của cháu. Sau này, cháu có thể tới bất cứ lúc nào.”
Lộ Tu Triệt gật đầu, cười nói: “Cháu rất ngưỡng mộ Nhạc Thính Phong và Thanh Ti, có thể sống trong gia đình ấm áp như vậy. Nhưng cháu cũng rất may mắn, có thể quen biết cậu ấy, có thể tới gia đình này. Cô yên tâm, sau này, cháu nhất định thường xuyên tới, chỉ cần cô đừng chê cháu tới quá nhiều là được.”
Du Dực nói: “Sau này không có việc gì thì thường xuyên tới đây, không dễ gì sáng sớm có thể chạy cả tiếng rồi, đừng bỏ bê.”
Lộ Tu Triệt dùng lực gật đầu: “Vâng, cháu chắc chắn sẽ không bỏ bê, sau này mỗi sáng cháu đều sẽ dậy sớm chạy một tiếng.”
Cuối cùng, hai cụ nhà họ Hạ kéo tay Lộ Tu Triệt dặn dò cậu một lượt. Cậu ngoan ngoãn đứng trước mặt hai người, nghe lời gật đầu, còn nói với họ, bảo họ chăm sóc tốt sức khoẻ.
Tính khí của Lộ Tu Triệt như thế nào, Lộ lão gia rất rõ. Cậu là tiểu ma đầu vô pháp vô thiên, trong mắt không sợ bất cứ ai. Lần trước khi về Long Cảng, đám anh chị em họ của cậu, không có ai không bị cậu bắt nạt, cứ coi như ở trước mặt ông nội này của cậu, cũng chưa thấy cậu ngoan ngoãn như vậy.
Lộ lão gia nhìn Lộ Tu Triệt hiện giờ căn bản không dám đưa ra bình luận về cậu của trước kia, đứa trẻ này, thoáng chốc đã thay đổi quá nhiều rồi.
Chỉ là, cậu và người nhà họ Hạ có phải quan hệ quá tốt rồi không, dường như người của nhà này mới là ông bà nội, ba mẹ, còn có anh chị em của cậu.
Lộ Tu Triệt với tất cả mọi người của Lộ gia, đều chưa từng thân thiết như vậy.
Nghĩ tới đây trong lòng Lộ lão gia khó tránh có chút thổn thức, đồng thời, cũng càng ghét Lộ Hướng Đông, vì việc này nói đi nói lại, tất cả đều bắt nguồn từ tên khốn kiếp đó.
Trong lòng Lộ lão gia có chút lo lắng, sau khi nhìn thấy Lộ Tu Triệt tạm biệt mới mỗi người, lại cầm lên một ít đồ ăn Nhiếp Thu Sính chuẩn bị cho cậu, lúc này mới đi tới trước mặt ông nói: “Ông nội, chúng ta đi thôi.”
Lộ lão gia phản ứng lại rất nhanh: “Được... chúng ta về nhà.”