Lộ Tu Triệt nói xong, một tay ấn lên lưng Lộ Hướng Đông, đau tới mức cơ thể hắn co rúm lại, phát ra một tiếng kêu thảm thiết: “Thứ khốn kiếp nhà ngươi, tao là ba mày, mày lại đối với tao như vậy.”
Lộ Tu Triệt nhấc tay lên, nhìn máu tươi ngấm ra, lắc lắc đầu nắm lấy ga giường lau lau, “Ba, con cảm thấy ba phải nhìn rõ tình hình hiện tại của nhà chúng ta, nay không như xưa nữa, sau này khi nói chuyện với con ấy, ba tốt nhất chú ý dùng từ một chút. Con có thể tôn trọng ba là ba của con, nhưng ông nội sẽ không tôn trọng ba là con trai ông ấy đâu.”
Lộ Hướng Đông sao không hiểu lời này là ý gì, chẳng qua là cảnh cáo hắn, sau này đừng gào to với cậu, không thì bất cứ lúc nào cậu cũng có thể chạy tới cáo trạng với ông cụ.
Lộ Hướng Đông tức tới muốn bật lên đánh người, nhưng trên người thật sự đang quá đau, động một chút cũng dính tới vết thương, đau tới toàn thân bốc lửa, “Mày đừng cho rằng mày đến Hạ gia một chuyến có họ chống lưng cho mày, là mày dám không coi người làm ba như tao ra gì.”
Lộ Tu Triệt gật đầu: “Không sai, giờ con không coi ba ra gì, còn nữa, con không phải có họ chống lưng, con là... có ông nội.”
“Ông nội mày, hơ... ông nội mày rất nhanh sẽ đi, đợi khi ông ấy đi rồi, tao xem mày làm thế nào?” Lộ Hướng Đông thật sự là sợ Lộ lão gia, nhưng, ông cụ không thể cứ ở đây, sớm muộn cũng phải đi, đợi khi ông ấy đi, xem hắn thu dọn thằng ranh này thế nào.
Cứ coi như cậu tìm ông cụ cáo trạng, trời cao hoàng đế xa, không tin ông cụ có thể cả ngày chạy tới đây.
Nhạc Thính Phong cười ha ha một tiếng, giống như yêu thương thiểu năng, vỗ vỗ, vai của Lộ Hướng Đông, đau tới mức hắn lại co rúm lại: “Chà, ba... ba còn chưa biết đấy, ông nội vừa nãy ở dưới lầu nói với con, ông không định đi nữa, sau này... ông sống ở đây.”
Lộ Hướng Đông kinh ngạc đến vết thương cũng không màng nữa, bò bật dậy: “Mày nói gì? Mày nói lại một lượt.”
Lộ Tu Triệt cười híp mắt nói: “Con nói, ông nội không đi nữa, sau này sống ở đây, ”
Vừa nãy ở dưới lầu, Lộ lão gia nói với Lộ Tu Triệt, ông quá thất vọng với đứa con trai Lộ Hướng Đông này, để tránh sau này hắn làm ra lỗi lầm lớn hơn, ông ấy phải ở lại ngôi nhà này, tiện có thể kéo gần quan hệ với Hạ gia tốt hơn.
Hơn nữa, ông cụ cũng không tin Lộ Hướng Đông nữa, ông ấy coi trọng đứa cháu trai Lộ Tu Triệt này, định đích thân dạy dỗ, ông ấy lo để cho Lộ Hướng Đông tiếp tục như vậy nữa, sớm muộn cháu trai cũng sẽ xa rời Lộ gia.
Mặt Lộ Hướng Đông ngay lập tức như tro tàn, ông cụ ở lại, vậy thì hắn còn sống sao nổi?
“Không thể nào, không... không thể nào, ba sao có thể... ông ấy sao có thể sống ở đây?”
Lộ Tu Triệt đột nhiên nói với cửa: “Ông nội, ông nghe thấy rồi, ba cháu căn bản không hoan nghênh ông ở lại.”
Lộ Hướng Đông sợ tới mức lập tức lăn xuống khỏi giường, quỳ phịch xuống, “Không không, tuyệt đối không có, ba, con không phải ý đó, con hoan nghênh hoan nghênh, rất hoan nghênh...”
Hắn lắp ba lắp bắp nói rất nhiều, không có động tĩnh, ngẩng đầu lên nhìn, ngoài cửa đâu có ông cụ, chỉ có hai người giúp việc cầm thuốc tới.
Bắp thịt trên mặt Lộ Hướng Đông co giật, lúc này mới cảm giác lại được nỗi đau trên người, sức lực toàn thân giống như thoáng chốc bị rút đi, tê liệt trên đất, hắn căm hận nói: “Thằng ranh, mày lừa tao...”
Lộ Tu Triệt nhún nhún vai vô tội: “Sao có thể chứ ba, từng câu từng chữ con nói đều là sự thật, ông nội thật sự ở lại không đi nữa, còn về vừa nãy, con nghe thấy ngoài cửa có động tĩnh cho rằng là ông nội, nhưng ai ngờ không phải.”