Lộ Hướng Đông cắn răng cắn lợi, trong lòng lại hoảng hốt bất an, ông cụ ở lại rồi, sau này hắn nên làm thế nào?
Hắn nhìn thấy người giúp việc ở cửa đang đứng đó cũng không vào trong phòng, tức giận nói: “Cô còn ngẩn ra đó làm gì qua đây bôi thuốc cho tôi.”
Người giúp việc vội đi vào, dùng sức kéo Lộ Hướng Đông lên giường, sau đó bắt đầu bôi thuốc tiêu độc lên vết thương của hắn, cả quá trình tiếng kêu thảm thiết của Lộ Hướng Đông không hề dừng lại, dường như sắp bật tung nóc ra ra.
Lộ Tu Triệt bịt tai lại: “Ba, từ từ dưỡng thương, tranh thủ khi lần sau bị đánh, vết thương trên người ba đã khỏi rồi, con ra ngoài trước đây.”
Lộ Hướng Đông bị tức tới suýt chút thổ huyết. Thằng ranh Lộ Tu Triệt này, ở Hạ gia mấy ngày, trở nên xấu xa hơn rồi, nói chuyện quái gở càng ngày càng giống Nhạc Thính Phong.
“Ông chủ, tôi đã rất nhẹ rồi, vết thương trên người ông thật sự quá nhiều, ông nhịn thêm chút.”
Lộ Tu Triệt đi ra khỏi phòng Lộ Hướng Đông, còn có thể nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của hắn, tâm trạng khá tốt, khoé môi luôn mang theo nụ cười mỉm.
Dù cậu cũng không thích Lộ lão gia ở lại đây lắm, nhưng... cậu thích nhìn thấy ba cậu bị người ta quản đến mông cũng không dám đặt hơn.
Có ông cụ ở đây toạ trấn, ít nhất sẽ không có nhiều chuyện đê hèn cậu phiền lòng.
Xuống nhà nhìn thấy ông cụ đang gọi điện thoại, hình như đang nói chuyện ông ấy không về, bảo người ta đem một ít đồ của ông ấy tới.
Lộ lão gia vẫy tay bảo Lộ Tu Triệt lên trước: “Bà nội cháu quan tâm cháu, nói chuyện với bà đi.”
Lộ Tu Triệt nhận điện thoại: “Bà nội, cháu là Tiểu Triệt...”
Trong điện thoại bà Lộ hỏi han ân cần một lúc lâu, Lộ Tu Triệt đều vô cùng lễ phép trả lời.
“Bà nội yên tâm cháu không sao, mấy ngày nay cháu sống ở nhà bạn rất tốt, vâng, sau này ông nội ở đây, mấy ngày nữa bà cũng tới đi.”
Nói xong Lộ Tu Triệt tắt điện thoại.
Lộ lão gia hỏi cậu: “Ba cháu thế nào?”
Lộ Tu Triệt nói với ông bốn chữ: “Khỏe mạnh như vâm.”
Trên khuôn mặt nghiêm túc cứng nhắc của Lộ lão gia lộ ra một chút ý cười: “Thằng ranh đó từ nhỏ đã biết giả bộ, lần nào cũng đều giả bộ giống như bị thương nghiêm trọng sắp chết.”
Lộ Tu Triệt cúi đầu xuống, cho nên, vừa nãy khi ông cụ đánh người cũng là thủ hạ lưu tình, biết rõ con trai mình giả bộ, nhưng vẫn là tha cho ông ấy.
“Ông nội cháu về phòng trước đây, ông có việc lại gọi cháu.”
Lộ lão gia gọi cậu lại: “Đợi chút, khi cháu ở Hạ gia, có ở với Hạ An Lan nhiều không?”
“Cũng được.”
“Cháu cảm thấy, hắn là người thế nào?”
Lộ Tu Triệt cười: “Ông nội, cháu vẫn là trẻ con, ông hỏi cháu những điều này cháu nên trả lời thế nào. Cháu chỉ có thể nói, chú Hạ là người rất tốt.”
Lộ lão gia nhìn Lộ Tu Triệt một lát, khi ông nói chuyện với cháu trai của mình, lại... không hề coi cậu là một đứa trẻ.
Ông xua xua tay, “Bỏ đi, cháu đi lên nghỉ ngơi trước đi, chuyện của ba cháu, cháu đừng lo, có ông ở đây, nó không dám làm gì cháu nữa đâu, còn về người phụ nữ đó...”
Ông cụ không nói phía sau, nhưng Lộ Tu Triệt tự hiểu, người phụ nữ đó không khơi nổi sóng gió nữa.
Cậu lên nhà lại nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Lộ Hướng Đông. Lộ Tu Triệt cười mỉa mai, đẩy cửa phòng ngủ của mình đi vào.
Phòng ngủ của cậu hằng ngày đều có người giúp việc tới quét dọn. Căn phòng chẳng khác gì lúc cậu rời khỏi.
Tất cả ở đây hình như đều rất quen thuộc, nhưng... Lộ Tu Triệt biết, ở đây đã thành nơi xa lạ nhất của cậu.