“Vâng ạ, thưa ba, là con không phải, con không nên để ba phải đợi con ăn sáng, từ nay về sau nhất định con sẽ dậy sớm. ba đừng giận, mời ba dùng cơm…”
Hắn đang thầm than vãn, ôi mẹ ơi, ông già tuổi cao rồi, làm sao ngủ nhiều được nữa, dậy sớm thế này, có còn để cho ai sống nữa không đây?
Lộ Hướng Đông liếc nhìn Lộ Tu Triệt lúc đó cũng đang ăn sáng, nghiến răng nghĩ, thằng nhãi này, ông già tuổi cao không ngủ được dậy sớm, nó mới tí tuổi đầu đã dậy sớm thế này làm gì?
Lộ Tu Triệt ăn xong, buông đũa xuống: “Ông ơi, con ăn xong rồi, con đi học đây.”
Ông Lộ gọi cậu lại: “Tiểu Triệt, hôm nay trước mặt ba con, ông có lời này muốn nói với con.”
Lộ Tu Triệt ngồi lại xuống ghế: “Ông nói đi ạ, con nghe.”
Ông lão nhìn hai ba con cậu, nói: “Ông biết con có nhiều điều không bằng lòng về ba mình, ông cũng không thích thằng con trai ngốc nghếch này, nhưng dù sao thì đó vẫn là ba con. Đôi khi nó lơ là, không chăm sóc chu đáo cho con, nhưng không có nghĩa là không yêu con, thế nên… ông hy vọng, con đừng hận ba, đừng coi ba là kẻ thù.”
Giống với những gì mình nói vậy, ông Lộ thực sự thấy Lộ Hướng Đông đúng là đầu đất, thấy anh ta ngu ngốc, ra tay đánh anh ta chẳng hề hấn gì.
Thế nhưng, trong lòng ông vẫn luôn có đứa con trai đó, là một người ba, ông vẫn luôn yêu thương con trai mình.
Lộ Hướng Đông ngạc nhiên, suýt nữa đánh rơi đũa xuống dưới đất, trời ơi, ông lão vừa nói gì vậy, không phải mình nghe nhầm rồi chứ, ông già còn nói giúp cho mình?
Lộ Tu Triệt gật đầu: “Ông yên tâm, con sẽ không bao giờ coi ba mình là kẻ thù.”
Ông Lộ gật đầu: “Con là một đứa trẻ thông minh, ông rất an tâm về con.”
Lộ Tu Triệt khoác cặp sách lên, nói: “Bởi vì, ba con quá ngốc nghếch, không xứng đáng làm kẻ thù của con.”
Cậu đi ra ngoài, để lại ông Lộ và Lộ Hướng Đông sững sờ đưa mắt nhìn nhau.
Lộ Hướng Đông cảm thấy bản thân mình bị bị sỉ nhục, không ngờ con trai lại thấy mình ngu ngốc, còn không chịu coi mình là kẻ thù.
Hắn chỉ ra ngoài cửa, hỏi: “Ba, nó nói thế nghĩa là con không có tư cách “được” nó hận sao?”
Ông Lộ thản nhiên cầm đũa lên: “Ăn cơm đi, đừng nghĩ những chuyện không phù hợp với trí thông minh của anh.”
Lộ Hướng Đông lại mỗi lần nữa bị đả kích.
Trên xe, tài xế và vệ sĩ đã ngồi đợi sẵn Lộ Tu Triệt, cuối cùng thì một nụ cười cũng nở trên khuôn mặt cậu: “Đi đến trường.”
Hôm nay, vốn dĩ muốn qua đón Nhạc Thính Phong và Thanh Ti, nhưng Du Dực nói khai giảng ngày đầu tiên, anh phải tự mình đưa bọn trẻ đi.
Đến cổng trường, vừa đúng lúc bắt gặp Nhạc Thính Phong bước từ trên xe Du Dực xuống.
Lộ Tu Triệt mừng rỡ chạy lại chào: “Nhạc Thính Phong, chú Du Dực… chào buổi sáng”
Du Dực xuống xe, xoa đầu cậu: “Chào buổi sáng, kì học mới bắt đầu rồi, phải học hành chăm chỉ nhé.”
Lộ Tu Triệt gật đầu: “Vâng, con nhất định sẽ cố gắng, cố gắng… không bị Nhạc Thính Phong bỏ quá xa.”
Du Dực đưa tay lấy một túi hồ sơ từ bên trong xe ra, đưa cho Lộ Tu Triệt: “Cháu cầm lấy cái này.”
Lộ Tu Triệt tò mò mở ra, bên trong có một ít tiền mặt, một chiếc đồng hồ, và một cái bật lửa đá quý, còn có một chiếc chìa khóa xe, tất nhiên cậu đều biết những thứ này, đây là những thứ ba cậu, Lộ Hướng Đông đánh mất, Lộ Tu Triệt kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Du Dực.
“Đây là những thứ ba cháu thua chú, chú đưa cho cháu làm gì?”
Du Dực cười nói: “Cầm về đi.”
“Cháu không cầm, dám cược dám thua, cái đó ai mà chẳng hiểu, tự ba cháu chuộc phải, không trách ai được.”