Lộ Hướng Đông lắc đầu, lực bất tòng tâm, hắn thực sự không qua mặt được ông lão, chỉ cần ông còn sống ngày nào, là không ai có thể đấu được với ông.
Dư Mộng Nhân cảm thấy giận dỗi thế là được rồi, ánh mắt cô ta nhìn Lộ Hướng Đông dần dần dịu lại, cô ta nói: “Tiểu Phàm, con lại đây…”
Dư Viễn Phàm do dự một lúc rồi đến bên cạnh giường: “Đã muộn lắm rồi, bác sĩ dặn dò mẹ phải nghỉ ngơi thật tốt.”
Dư Mộng Nhân nắm chặt lấy tay cậu, nhìn về phía Lộ Hướng Đông: “Đây là ba của con…trước đây mẹ đã nói với con rồi, ông ấy là một người vô cùng tốt, chỉ là … không làm trái lời ông nội được mà thôi.”
Dư Viễn Phàm không giữ chút thể diện nào cho Lộ Hướng Đông: “Rất tốt? Nếu con vẫn còn là đứa trẻ lên ba thì chắc con sẽ tin, nhưng bây giờ thì làm sao tin được? Rất tốt, mà bao nhiêu năm nay không thèm đến tìm con, rất tốt mà lại đánh mẹ đến sảy thai?”
Lộ Hướng Đông vội vàng giải thích: “Tiểu Phàm, nghe ba nói, ba thực sự không biết…không biết rằng khi rời xa ba, mẹ con đã mang thai con… còn về chuyện mẹ con sảy thai, ba biết ba có xin lỗi thế nào cũng vô ích, nhưng… thực sự là ba cũng có nỗi khổ của riêng mình…”
Anh ta nhìn Dư Mộng Nhân cầu cứu, cô ta thở dài nói: “Tiểu Phàm, cho dù đến tận bây giờ mẹ vẫn hận ông ấy, mẹ cũng không định tha thứ cho ông ấy, nhưng… mẹ hiểu ông ấy, mẹ tin những gì ông ấy nói, ông ấy thực sự là…vì muốn cứu mẹ, thế nên mới đánh mẹ… hơn nữa, lúc đó ông ấy cũng không hề biết rằng mẹ đã có thai…”
Dư Viễn Phàm cắn môi không nói gì, có vẻ là một cậu bé rất cứng đầu cứng cổ.
Lộ Hướng Đông biết rằng đứa trẻ này nhất định có thành kiến với mình, anh ta không hy vọng rằng cậu sẽ gọi mình là ba ngay lập tức, nhưng tin rằng về sau sẽ dần dần ổn hơn.
Dư Mộng Nhân mệt mỏi nói: “Hôm nay mẹ nói với con những điều này, chỉ mong con gặp được ba mình, mẹ không muốn con lớn thế này rồi vẫn chưa biết mặt ba đẻ của mình…”
Câu nói đó khiến Lộ Hướng Đông suýt nữa rơi nước mắt, hắn nghĩ rằng mình đã để Lộ Tu Triệt chịu rất nhiều thiệt thòi, nhưng bây giờ xem ra người vì hắn mà chịu thiệt thòi nhất là cậu bé đang đứng trước mặt kia.
Từ nhỏ đến lớn, Lộ Tu Triệt ăn sung mặc sướng, dù hắn chẳng mấy khi ở nhà vui chơi cùng cậu, nhưng dù sao cũng vẫn có thể nhìn thấy con mình.
Nhưng Tiểu Phàm thì sao, đứa trẻ này đã 13 tuổi rồi, đến giờ người làm ba như hắn mới biết đến sự tồn tại của con mình, hắn thực sự đã quá có lỗi với đứa trẻ này rồi.
Tất nhiên, hắn cũng có lỗi với Dư Mộng Nhân, cô ta không oán thán gì, một tay giúp hắn nuôi lớn đứa con này. Khi ở bên cạnh hắn, cô ta cũng không nhắc đến chuyện ngày trước một mình nuôi con khổ thế nào, luôn ân cần quan tâm chăm sóc hắn.
Lộ Hướng Đông vốn dĩ là một người như vậy, khi đã ghét ai đó, thì hắn sẽ chỉ càng ngày càng thấy ghét, chẳng đếm xỉa xem người ta trước đây đã tốt với mình thế nào.
Nhưng khi một bước ngoặt nào đó xuất hiện, khiến hắn lại một lần nữa nhìn thấy điểm tốt của người đó, thì hắn sẽ chỉ nhìn vào những điểm tốt đó, quên hết đi những điều không hay.
Dư Viễn Phàm vẫn nhìn Lộ Hướng Đông một cách đề phòng, cậu nói: “Được thôi, muốn con gọi ông ấy là ba, thế con muốn hỏi xem, bây giờ, với tình hình này, ông ấy định làm thế nào?”
Lộ Hướng Đông đang định lên tiếng, thì Dư Mộng Nhân lắc đầu nói: “Đừng ép ông ấy nữa, trước đây chúng ta sống thế nào, thì sau này vẫn tiếp tục sống như thế. Mẹ mệt rồi, không muốn lằng nhằng trong mối bòng bong tình cảm này nữa. Lần này mẹ vốn không định để con đến, đợi mấy hôm nữa mẹ khỏe hơn rồi, con mau quay về đi, các con bắt đầu đến lớp rồi đấy, đừng để ảnh hưởng đến học tập.”