Nghe cháu nội nói ra những điều ấy, ông Lộ không cảm thấy tức giận, mà ngược lại còn thở phào nhẹ nhõm.
Con cháu nhà họ Lộ phải như thế, phải có chí khí như vậy.
Ông Lộ gật đầu: “Con nghĩ thế là đúng rồi, ông nội tin tưởng con, về sau nhà họ Lộ chỉ còn là của một mình con thôi. Tước khi chết, ông nội sẽ làm giúp con tất cả những việc có thể làm được.”
Lộ Tu Triệt nói: “Thế trước tiên ông có thể đuổi cái thứ dưới nhà kia đi không ạ?”
Khéo miệng ông Lộ giật giật… cái thứ dưới nhà kia… là ba con đấy.
“Tiểu Triệt, ông biết con không thích hành động của ba mình, nhưng… đó là ba con, thực ra từ trước đến giờ ba vẫn rất yêu con…”
Lộ Tu Triệt chặn lời ông nội: “Ông nội, ông nói với con những lời này vô ích thôi, ông đuổi đi hay không cũng không sao cả. Nhưng con phải nói trước cho ông biết, nếu ông ta dám rước người về đây, cháu sẽ không nể tình ông ấy đâu.”
Đương nhiên, Lộ Tu Triệt sẽ không ép chết ba mình, dù sao đó cũng là ba ruột của cậu, hơn nữa, trừ việc không quan tâm đến cậu mấy ra, thì cũng chẳng là gì mấy.
Thế nhưng, nếu ông ta dám đem người ngoài vào nhà khiến cậu khó chịu, thì đừng trách cậu không khách khí.
Lộ Tu Triệt sớm đã nghe Nhạc Thính Phong nói rồi, sớm muộn gì cũng có con trai ngoài giá thú, bảo cậu phải chuẩn bị tâm lý từ trước.
Cái nhà này là của cậu, ai dám đến tranh giành địa bàn với cậu, cậu sẽ cắn chết người đó.
“Tiểu Triệt, quay về phòng ngủ đi, chuyện của ba cháu, để anh ta tự mình giải quyết.”
Lộ Tu Triệt gật đầu: “Ông nội cũng nghỉ sớm đi ạ.”
Ông Lộ nhìn Lộ Tu Triệt đi vào phòng ngủ, thở dài, thằng con trai ngu ngốc kia thật là có mắt như mù, cho dù không có nhà họ Hạ làm chỗ dựa, thì một đứa trẻ như Lộ Tu Triệt, ông lão cũng sẽ coi nó làm trọng điểm để bồi dưỡng.
Chủ nhân tương lai của nhà họ Lộ đúng là nên có khí phách như thế, điều này không liên quan gì đến tuổi tác, đó là tính cách bẩm sinh. Chứ như thằng con trai của ông, từ nhỏ đã thích ăn vạ, nhát gan, lớn rồi, còn không bằng lúc nhỏ. Lộ lão gia là người đã có quá nhiều trải nghiệm, ông có thể nhìn ngay ra ai có tiềm năng ai không có.
….
Lộ Hướng Đông quỳ dưới lầu hai tiếng đồng hồ, không chịu được nữa, cho dù trong nhà có lò sưởi, nhưng phòng khách lớn quá, lại trống vắng, không có ai, nên nhiệt độ không cao.
Nền đất cứng rắn khiến hai đầu gối càng ngày càng đau. Nhất là ban đầu không cảm thấy lạnh mấy, nhưng dần dần, làn khí lạnh bắt đầu len lỏi vào xương thịt, khiến hắn cảm thấy càng ngày càng lạnh, càng ngày càng lạnh. Hai tiếng đồng hồ qua đi, hai chân hắn đã bắt đầu không còn cảm giác nữa, nửa người tê cứng lại, lạnh đến mức toàn thân hắn run rẩy.
Lộ Hướng Đông thầm nghĩ, dù sao cũng chẳng có ai nhìn hắn quỳ, có quỳ cũng mất công toi, thế nên hắn từ từ ngồi dậy, dựa lưng vào ghế đằng sau.
Ngồi dưới đất thoái mái hơn quỳ nhiều, cùng lắm là nghe có động tĩnh gì, hắn lại tiếp tục quỳ xuống.
Lộ Hướng Đông xoa xoa hai chân mình, hai tay đưa lên miệng hà khí, lạnh quá, trước đây hắn chưa từng cảm thấy phòng khách trong nhà lại lạnh thế này.
Ngồi dưới đất, ban đầu còn thoải mái, nhưng sau nửa giờ đồng hồ, bàn tọa bắt đầu không còn cảm giác, lạnh đến mức hắn cảm thấy hai tảng thịt đó sắp biến thành thịt lợn đông lạnh rồi.
Cuối cùng, Lộ Hướng Đông quyết định đứng hẳn dậy, dù sao cũng chẳng có ai nhìn, hắn đứng dậy đi đi lại lại sẽ tốt hơn.
Lộ Hướng Đông chắp tay đi đi lại lại trong phòng khách. Hắn rất buồn ngủ, rất lạnh, rất đói, và rất mệt nữa, nhưng chỉ cần nghĩ đến con trai mình đang chờ mình quay về, đưa nó về nhà họ Lộ, hắn lại cảm thấy, mình không thể bỏ cuộc được.