Nhạc Thính Phong nghe vậy thì kinh ngạc, còn lớn hơn cả Lộ Tu Triệt sao, chuyện này... Đúng là xử lý không tốt mà!
Trước đây cậu vẫn nghĩ rằng, tình huống của Lộ Tu Triệt, cho dù xấu nhất thì cũng là cậu ta có một thằng em trai kém mình nhiều tuổi. Một đứa trẻ còn chưa đủ lông đủ cánh, chỉ cần xử lý tốt một chút thì sẽ không có khả năng tranh giành với cậu ta.
Nhưng mà, nếu đứa trẻ đó còn lớn hơn cả Lộ Tu Triệt thì xem ra có chút phiên phức rồi.
Hơn nữa, người phụ nữ kia nuôi một đứa con lớn như vậy mà lại nhất quyết không để con mình ra ngoài, cho tới bây giờ mới để thằng bé lộ diện, xem chừng cảm giác cũng không quá tồi tệ.
Nhạc Thính Phong hỏi Lộ Tu Triệt: “Cậu gặp qua chưa?”
Lộ Tu Triệt lắc đầu: “Vẫn chưa, nhưng mà tớ nghĩ hẳn là cũng không có tác dụng gì mấy, kiểu gì cũng sẽ sớm gặp thôi...”
Nhưng mà lão ba ngu xuẩn của cậu xem chừng sẽ mặc kệ xem ông nội cậu có đồng ý hay không, ông ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp để đưa thằng con riêng của mình đến trước mặt ông cụ.
Lộ Tu Triệt nhún nhún vai: “Rộng cái gì mà mở cái gì chứ, thật ra tớ còn đang rất mong chờ đó.”
“Cậu chờ mong cái gì vậy?”
“Chờ mong ông già tớ dẫn thằng con riêng kia về nhà, như vậy tớ sẽ có cơ hội thử bản lính của mình lợi hại đến đâu, cũng có thể không cần lo ngại bất cứ kẻ nào.” Mắt Lộ Tu Triệt loé sáng, có điểm hưng phấn, cậu không hề lo lắng cho tương lai của mình, bản thân cậu thật ra cũng muốn xem thử xem hiện giờ khả năng của mình đến đâu.
Nhạc Thính Phong yên lòng, lúc này Lộ Tu Triệt vẫn còn có thể tràn ngập ý chí chiến đấu, ít nhất cũng cho thấy là cậu ta không bị chuyện này làm cho đau lòng, như vậy là rất tốt rồi.
“Nhưng mà, người đàn bà mà cha cậu dính vào kia xem ra không dễ xử đâu? Cô ta hẳn là một người thông minh, bằng không sẽ không thể mê hoặc cha cậu đến mức rối mù như vậy.”
Lộ Tu Triệt gật đầu: “Người phụ nữ kia quả thật có chút bản lĩnh, nhưng dù cô ta có thủ đoạn kiểu gì cũng không có đường bước vào nhà họ Lộ đâu, ít nhất là chỉ cần ông nội tớ còn sống dù chỉ là một ngày thì cô ta sẽ không bước vào cửa được, nhiều nhất thì cha tớ chỉ đưa được thằng con riêng kia về thôi.”
Thậm chí ngay cả thằng con riêng cũng không thể bước vào cửa dễ dàng như vậy được, nhưng nếu nó thật sự là con cháu nhà họ Lộ thì ông nội xem chừng cũng không thể kiên trì lâu được đâu.
Nhà họ Lộ, Lộ Hướng Đông lấy cớ thân thể không thoải mái để về phòng ngủ, hắn ta ở trong phòng khoá trái cửa lại rồi chạy vào toilet, tiếp tục đóng cửa, khoá trái từ bên trong, lúc này mới lấy di động gọi sang cho Dư Mộng Nhân: “Alô, Mộng Nhân, hôm nay em thế nào rồi, thân thể có đỡ hơn chút nào không?”
“Cùng tàm tạm rồi, hôm nay Tiểu Phàm hầm canh gà cho em, uống ngon lắm, thân thể cũng có sức lực hơn rồi.” Dư Mộng Nhân đang ngồi trong phòng khách, liền chỉnh nhỏ volume TV về mức yên lặng, sau đó giả giọng yếu ớt, thật ra, trên mặt cô ta còn đang nở nụ cười khinh thường.
Lộ Hướng Đông cảm khái, Tiểu Phàm chỉ lớn hơn Tiểu Triệt không đầy một tuổi, thể mà lại có thể hầm canh gà, có thể chăm sóc cho người khác tốt như vậy, thật sự là một đứa bé ngoan.
Hắn nói: “Tiểu Phàm thật lợi hại, có thằng bé ở bên cạnh chăm sóc em là anh yên tâm rồi.”