Dư Mộng Nhân biết làm thế nào để nắm chặt Lộ Hướng Đông. Bản thân cô ta không quan trọng. Bởi cô ta nắm rất rõ tâm lý của Lộ Hướng Đông, cô trong lòng hắn ta cũng không có bao nhiêu địa vị.
Nhưng… đứa con lại rất quan trọng. Đối với Lộ Hướng Đông mà nói, Dư Viễn Phàm quan trọng hơn nhiều.
Nếu muốn bước vào nhà họ Lộ đã không phải chuyện dễ dàng, vậy thì cô ta không thể cứ chờ đợi mà không làm gì như vậy được.
Mà chuyện cô ta có thể làm chính là nhanh chóng cho Dư Viễn Phàm đến trường, chỉ cần thằng bé có thể đi học ở thủ đô thì về cơ bản sẽ không bị đưa trả về. Vậy nên, chuyện quan trọng nhất trước mắt chính là nhập học.
“Anh không biết chứ, đứa nhỏ Tiểu Phàm này không chịu ngồi yên chút nào. Tầm này năm trước nó đã nhập học rồi. Nhưng năm nay, vì em… cho nên mới để lỡ. Tuy rằng thằng bé không nói gì nhưng em biết nó vẫn nhớ trường nhớ lớp, mỗi tối nó đều xem lại bài học của mình. Em thấy thế mà đau lòng. Con trẻ hiếu học là chuyện tốt, nên em nghĩ, liệu có thể để Tiểu Phàm làm thủ tục chuyển trường trước không, để thằng bé tới trường thì tâm tình thằng bé cũng có thể tốt lên một chút. Nói cách khác, mỗi ngày thấy thằng bé, em thật sự rất áy náy. Nếu vì em mà khiến thành tích học tập của thằng bé giảm sút thì em lại càng cảm thấy có lỗi với nó.”
Dư Mộng Nhân hiểu rất rõ nên nói gì trước mặt Lộ Hướng Đông. Cô ta lại càng hiểu được rằng nên nói thế nào để hắn ta thêm mềm lòng, thêm áy náy với mẹ con bọn họ.
Quả nhiên, cô ta vừa nói dứt lời, Lộ Hướng Đông lập tức nói: “Được… Được, anh lập tức cho người làm chuyện này. Việc này là anh sơ sót, Tiểu Phàm học giỏi như vậy, hiện giờ đã khai giảng rồi, người khác đều đi học mà thằng bé lại chưa được đi, nhất định trong lòng thằng bé đang rất khổ sở. Em và con yên tâm, anh nhất định chọn cho Tiểu Phàm trường học tốt nhất. Con trai chúng ta xuất sắc như vậy, đương nhiên phải đi học ở một ngôi trường ưu tú rồi.”
Trong đầu Lộ Hướng Đông đã nghĩ tới vài trường, nhưng không hề có ngôi trường trung học ngoại ngữ nổi tiếng của Lộ Tu Triệt.
Bên kia đầu dây điện thoại, Dư Viễn Phàm ra dấu cho Dư Mộng Nhân, nó nhất định phải tới trường học của Lộ Tu Triệt.
Dư Mộng Nhân không nhanh không chậm nói: “Hướng Đông… Em có một đề nghị không biết có nên nói ra hay không…”
Dư Mộng Nhân chần chừ nói: “Chuyện này không phải do Tiểu Phàm, mà là em… Em muốn cho Tiểu Phàm đi học ở một trường, nhưng mà… Em cũng không biết là như thế có được không nên mới muốn bàn bạc với anh một chút.”
“Vậy em nói xem là trường nào? Anh đều có thể để Tiểu Phàm chuyển tới.”
Dư Mộng Nhân đè thấp giọng nói: “Hướng Đông, em… Muốn cho Tiểu Phàm theo học ở trường của Tiểu Triệt.”
Tính tình Lộ Tu Triệt ra sao Lộ Hướng Đông biết rất rõ. Trước kia mỗi khi hắn tới trường, chủ nghiệm lớp thằng bé một ngày ba lượt gọi điện cho hắn, so với ăn cơm còn chuẩn giờ hơn…
Lộ Tu Triệt có tiếng tăm là đại ca của trường trung học ngoại ngữ kia, không một ai dám chọc vào, tất cả cứ động vào Lộ Tu Triệt là nhượng bộ lui binh.
Nhưng sau khi Nhạc Thính Phong vào trường thì dường như Lộ Tu Triệt mới không giống đại ca trường học như trước, cũng ít gặp rắc rối hơn nên Lộ Hướng Đông cũng ít nhận được điện thoại cáo trạng hơn.
Nhưng mà điều này cũng không thể hiện là tính tình thằng bé đã tốt lên chút nào. Nhất là hiện tại, khi nó với Nhạc Thính Phong ở cùng nhau. Gần mực thì đen, hiện giờ thằng bé lại càng âm hiểm hơn trước kia nhiều!