Cậu vừa dứt lời liền khiến cả ba người lớn trong nhà đều sửng sốt, ngay cả Lộ lão gia cũng giật mình, sao thằng nhóc này nói chuyện cũng không thèm che dấu chút nào chứ?
Lộ Hướng Đông tức giận, có chút không biết phải nói thế nào cho tốt: “Thằng nhóc kia, mày, mày… Mày không phải cho rằng về sau, toàn bộ tài sản của tao đều là của mày đấy chứ?”
Lộ Tu Triệt gẩy gẩy đầu đũa: “Đương nhiên đều là của con, bằng không ba còn muốn chia cho ai nữa? Con khuyên ba nên sớm từ bỏ suy nghĩ này đi, con không đồng ý!”
Lộ Hướng Đông tức giận đến nỗi mặt mũi vặn vẹo: “Mày không đồng ý mà được à? Tao nói cho mày biết, tao…”
Hiện giờ, Lộ Tu Triệt không muốn nghe Lộ Hướng Đông nói lung tung dù chỉ là một chữ: “Ba cứ thử xem, nếu ba dám đem gia sản nhà chúng ta chia sẻ cho người khác, con cam đoan nó có thể lấy nhưng không có mạng hưởng đâu. Giờ ba có thể cho là con nói đùa, nhưng mà, ba có thể thử một chút xem.”
Lời nói của Lộ Tu Triệt khiến Lộ Hướng Đông không nói nổi thành lời, hắn ta quay sang nhìn ba mẹ mình cầu cứu.
“Ba mẹ, hai người xem, thằng nhóc này đang nói mê cái gì vậy, nó có phải là trẻ con nữa hay không?”
Vẻ mặt bà Lộ lo lắng, ông cụ thì lắc đầu, không có tiền đồ gì cả, ngay cả con mình cũng không nói lại được, đã ngần ấy tuổi đầu rồi mà chỉ biết quay sang cầu xin ba mẹ mình giúp đỡ.
Lộ Tu Triệt cười ha hả: “Ba cho rằng con không phải là con ruột của ba sao, vậy không bằng chúng ta đi làm xét nghiệm ba con thử xem?”
Lộ Tu Triệt không chịu nổi mà cảm thấy nóng bừng mặt: “Mày… Mày… Ba… Người xem giờ nó là cái bộ dạng gì đây chứ?”
Ông Lộ lão gia không nhìn nổi nữa, con trai ông ta xấu mặt quá, ông mở miệng nói: “Mày câm miệng lại, tất cả mọi thứ trong nhà này đều là của Tiểu Triệt. Nó nói rất đúng, ai cũng đừng hòng tranh giành với nó. Nếu mày thật sự có suy nghĩ gì không đúng thì không cần đợi Tiểu Triệt ra tay, trước hết tao sẽ cho nó không còn toàn mạng luôn.”Lộ Hướng Đông kinh ngạc nhìn ông cụ, ông già đây là tuyên bố rõ là sẽ đứng về phía Lộ Tu Triệt, toàn lực giúp nó trở thành gia chủ nhà họ Lộ.
Lộ Tu Triệt đứng dậy: “Con đã ăn cơm ở nhà họ Hạ rồi. Bữa cơm này con không ăn nữa, mọi người cứ từ từ dùng bữa.”
Cậu rời đi, để lại ba người lớn vẫn ngồi lại bàn ăn.
Lộ Hướng Đông vẫn tức giận, nói với mẹ mình: “Mẹ, người xem xem, thằng nhóc này càng ngày càng không thèm coi ai ra gì. Mẹ từ xa tới đây mà nó lại…”
Ầm một tiếng, ông Lộ lão gia đập bàn ngắt lời Lộ Hướng Đông: “Mày nói ít đi một câu thì sẽ chết à? Đỡ mất mặt đi một chút sẽ chết chắc?”
Lộ Hướng Đông vô tội nói: “Ba… Con, sao lại thành con sai rồi?”
Không lẽ thằng nhóc Lộ Tu Triệt không nên bị nhận giáo huấn sao? Không lẽ nó làm đúng chắc? Rõ ràng là nó vô lễ với trưởng bối trước, vì sao hắn không thể nói nó một câu chứ?
Lộ lão gia lạnh lùng nói: “Không phải là sao lại là mày nói sai, mà là cho tới giờ mày chưa nói gì đúng cả, đừng có cố gắng tự làm mất mặt nữa.”
Bà Lộ vội vàng nói: “Đừng nóng, nguôi giận nào, ông đừng để giận dữ mà hại thân…”
Hôm nay có bà Lộ tới đây, lá gan của Lộ Hướng Đông cũng lớn hơn bình thường một chút: “Đúng, con biết hiện giờ ba thấy con không vừa mắt, nhưng tốt xấu gì con cũng là ba của Lộ Tu Triệt, tốt xấu gì con cũng vì nó mà xây dựng nên một cuộc sống không phải lo cơm áo gạo tiền. Sang năm nó mới 13 tuổi, ba nói xem, hiện giờ nó có năng lực gì mà có thể kế thừa Lộ thị. Huống hồ, con là ba nó, con có muốn giao gia sản cho nó hay không là quyền của con!”
Ông cụ lạnh lùng nói: “Tao nói cho mày biết, tất cả những gì mày nói hiện giờ đều không tính. Tao nói mọi thứ của nhà họ Lộ này, hết thảy đều là của Tiểu Triệt, đây là tao nói. Ngoại trừ Tiểu Triệt, nếu mày dám chia gia sản cho người khác, vậy thì mày đừng có hối hận.”