Lộ Hướng Đông run cầm cập, ba hắn quá doạ người rồi, hắn vội vàng hướng về phía bà Lộ cầu cứ: “Mẹ… mẹ…”
“Gọi mẹ mày cũng vô ích thôi.” Ông cụ Lộ liếc mắc nhìn bạn già của mình: “Tôi không biết lúc trước nó nói gì với bà, nhưng hôm nay tôi sẽ nói rõ ràng, trong nhà này, tôi chỉ công nhận Tiểu Triệt là con cháu nhà họ Lộ, tôi sẽ để nó là người thừa kế của mình.”
Lộ Hướng Đông muốn phản bác nhưng lại bị bà Lộ trừng mắt nhìn một cái.
Bởi vậy, bữa cơm chiều cứ thế tan rã trong không khí chẳng vui vẻ gì.
Sau khi ăn xong, thừa lúc ông cụ Lộ không chú ý, Lộ Hướng Đông giữa chặt bà Lộ, nói: “Mẹ, mẹ quay lại giúp con khuyên nhủ ba, để ba đừng nóng giận như vậy, có chuyện gì thì cứ từ từ nói không phải là tốt hơn sao? Gia nghiệp nhà họ Lộ chúng ta lớn như vậy, chỉ một mình Tiểu Triệt thì về sau khó tránh khỏi có những chỗ không chu toàn, cho nên…”
Bà Lộ không hờn không giận nói: “Mày im miệng đi, bảo sao mày không cho mẹ liên hệ với ba mày trước, thì ra nguyên nhân là ba mày căn bản không đồng ý cho đứa trẻ kia vào cửa.”
Lộ Hướng Đông vội vàng bóp vai lấy lòng bà: “Mẹ, mẹ, con cũng đâu phải lừa dối mẹ đâu, con mời mẹ đến, chính là vì muốn mẹ giúp con khuyên nhủ ba con mà…”
Bà Lộ gạt tay Lộ Hướng Đông ra, nói: “Mày bỏ cái suy nghĩ đó đí, tính tình ba mày thế nào, mày không biết nhưng mẹ biết, nếu ông ấy đã quyết định thì không ai có thể thuyết phục được. Ngay cả mẹ cũng không khuyên được đâu, mày cũng đừng tìm mẹ nữa.”
Bà đã làm vợ chồng cả đời với ông cụ, nói về chuyện hiểu rõ về người bạn già này, không ai có thể hiểu rõ hơn bà!
Thái độ của ông lão lúc trên bàn ăn quả thực là vô cùng rõ ràng, hiển nhiên là không thể dao động, nói lại nhiều quá cũng không tốt.
“Mẹ, chẳng nhẽ mẹ nhẫn tâm để cho cháu trai của mẹ, cả đời không thể nhận tổ quy tông, cả đời ở bên ngoài không thể mang họ Lộ hay sao?”
“Mày đừng nói gì với mẹ nữa, cũng đừng…”
Đang nói, Lộ lão bước tới, hai người lập tức ngừng lại không nói gì nữa, nhưng Lộ Hướng Đông vẫn không nhịn được mà nhìn về phía bà Lộ đầu cầu cứu, hy vọng bà có thể hỗ trợ mình.