Dư Mộng Nhân vừa nghe thấy vậy, tâm tình liền tốt hẳn lên: “Vậy là tốt rồi, bà ta chắc chắn sẽ đứng về phía con. Có thể làm cho bà già đó giúp con thì cũng xem như thành công một nửa rồi.”
Dư Viễn Phàm gật đầu, trừ bỏ ông cụ là còn chưa gặp mặt, cùng với Lộ Tu Triệt, Dư Viễn Phàm cảm thấy nhà họ Lộ chỉ toàn những người ngốc nghếch như thế.
Dư Viễn Phàm nói: “Bà lão kia cũng chẳng khác gì Lộ Hướng Đông, đều là loại người dễ bị lừa gạt cả.”
Dư Mộng Nhân cười nói: “Dễ bị lừa đối với chúng ta mà nói mới là tốt đó.”
Dư Viễn Phàm quay đầu liếc mắt nhìn ra một ngôi nhà cao tầng bên ngoài: “Ngày mai tới trường, con thật muốn xem xem Lộ Tu Triệt kia rốt cuộc có bộ dạng thế nào.”
Đến thủ đô đã mấy ngày, Dư Viễn Phàm được nhìn chốn phồn hoa thành thị, so với chỗ cậu ở trước đây, chỉ là một thị trấn nhỏ giản đơn chẳng có chỗ ăn chỗ chơi, các phương diện cuộc sống so với những gì trước mắt căn bản không ở cùng một đẳng cấp. Cậu ta giống như đột nhiên bước tới thiên đường vậy.
Chính bởi cuộc sống ở thủ đô rất tốt nên trong lòng Dư Viễn Phàm lại cực kỳ chán ghét Lộ Hướng Đông.
Vì cái gì mà cuộc sống tốt đẹp như vậy mà cậu lại không thể hưởng thụ sớm hơn chút chứ? Vì cái gì Lộ Hướng Đông không đưa cậu tới thủ đô sớm một chút?
Về chuyện người ta ngăn trở cậu bước vào nhà họ Lộ… Kẻ nào ngăn trở cậu hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp, cậu nhất định sẽ không bỏ qua.
Dư Viễn Phàm hạ cửa kính xe xuống, gió lạnh trong nháy mắt đã lùa vào. Cậu nhìn xa xa thấy những tòa nhà cao tầng, cười lạnh. Lộ Tu Triệt, ngày mai chúng ta gặp mặt.
…
Bà Lộ đã mất hứng thú dạo phố, mang theo cơn tức giận trở về nhà.
Lộ lão gia phát hiện thấy bà tâm tình không tốt, hỏi bà có phải hay không xảy ra chuyện gì. Bà Lộ lo lắng mình mà nói ra thì con trai nhất định là bị đánh; vết thương trên người nó còn chưa lành hết đâu.
Vì thế bà chỉ lắc đầu nói không có chuyện gì, chuyện ở ngoài gặp được Dư Viễn Phàm bà cũng che giấu đi, không đả động tới chút nào.
…
Sáng sớm ngày thứ hai, Lộ Tu Triệt nhìn thấy Lộ Hướng Đông từ sớm đã mặc âu phục giày da chuẩn bị ra ngoài, nhất loạt đều mới cứng. Cậu biết ba cậu định đi làm cái gì.
Chỉ là, cậu sao có thể để cho ba mình toại nguyện đây?
Nếu thật sự Lộ Hướng Đông chạy đi đón Dư Viễn Phàm đến trường, toàn bộ cả trường đều sẽ biết nhà họ Lộ có con riêng sinh ở bên ngoài. Đến lúc đó người khác sẽ nói Lộ Tu Triệt này là con thân sinh mà ba hắn cũng chẳng thèm đưa, thế mà lại đưa con riêng đến trường, ha ha… Nếu vậy thì cậu chẳng thể ngẩng mặt lên nỏi, hơn nữa cậu cũng không quen nhìn.
Vì thế lúc Lộ Hướng Đông chuẩn bị đi ra ngoài, Lộ lão gia đã mở miệng: “Mày đứng lại.”
Lộ Hướng Đông khẩn trương nói: “Ba, hôm nay con có chút việc công ty, phải đi ra ngoài một chuyến…”
Lộ lão gia lạnh nhạt nhìn hắn, đến mức Lộ Hướng Đông cả người sợ hãi: “Công ty? Tốt, ta cũng đi một chuyến. Cũng lâu rồi không có đến, hôm nay tiện thể tới xem một chút.”
Lộ Tu Triệt đứng một bên nghe thấy chỉ buồn cười. Thế mà còn nói là đi công ty, thà rằng cứ thành thật mà nói rõ ra, xem ra còn khá hơn một chút. Còn muốn nói dối lừa ông cụ ư, cũng không thèm nhìn xem chút thủ đoạn nhỏ này của ông có lừa nổi người ta không?
Thật tình, ông ta giao cho thư ký làm mấy chuyện này, chả nhẽ ông cụ lại không biết sao. Thư ký từ sớm đã lén báo cáo rồi đó?
Sắc mặt Lộ Hướng Đông bất chợt tối sầm, ông cụ vậy mà lại muốn cùng hắn tới công ty sao?
Không lẽ ông ấy đã biết hôm nay hắn muốn đưa Tiểu Phàm tới nhập học sao?
Hắn vội vã run run giải thích: “Ba… Người xem, giờ mới là sáng sớm, người cứ ở nhà nghỉ ngơi cho thoải mái, con đi một lát là về ngay…”
Lộ lão gia đảo mắt nhìn hắn: “Sao vậy, không lẽ công ty có chuyện gì không bình thường, không dám để cho ta biết sao?”
Lộ Hướng Đông sợ tới mức cả người cứng đờ, nhanh chóng lắc đầu: “Đâu… Đương nhiên là không có, thật sự là không có…”