Ông cụ nói: “Dư Viễn Phàm và Dư Mộng Nhân tuyệt đối không thể bước vào nhà họ Lộ này. Chỉ cần tôi còn sống thì anh nên quên cái chủ ý này đi. Mấy chuyện mờ ám của anh ở bên ngoài, tốt nhất đừng để bị tôi phát hiện. Nếu không… chỉ cần tôi phát hiện thì cái gì anh cũng không cần nói nhiều, cũng không cần gặp tôi nữa, cứ trực tiếp cút đi mà tìm bọn họ. Tôi cũng không muốn làm kẻ ác làm gì, một nhà ba người nhà anh chị cứ thế mà sống, chỉ cần bọn họ có thể đi theo một kẻ nghèo rớt mùng tơi như anh thì người làm ba như tôi… tuyệt đối sẽ không ngăn cản.”
Lần này, lời nói của ông cụ tuy không hề ngoài mạnh mà trong yếu, cũng không hề nghiêm khắc như trước đây nhưng lại khiến Lộ Hướng Đông cảm thấy áp lực còn lớn hơn trước rất rất nhiều.
Ba hắn không nói đùa, lời này của ông hôm nay có sức nặng khác hẳn bình thường.
Hắn cố gắng suy nghĩ, nói: “Ba… Ba… Con sẽ không… Không làm đứa con bất hiếu đâu…”
Lộ Hướng Đông không thể làm vậy, hắn không muốn sống những ngày tháng nghèo rớt mùng tơi. Hắn không điên, nên hắn sẽ không từ bỏ những tháng ngày vinh hoa phú quý để phải sống rau cháo qua ngày.
Hơn nữa, hắn cũng quen biết không ít người làm ăn buôn bán, mặc dù chưa đến mức phá sản những cũng trở nên nghèo rớt mùng tơi chỉ trong một đêm.
Những người đó có ai là có kết cục tốt chứ, ai ai cũng đều thê thảm, không hề phong quang náo nhiệt như trước, những người phụ nữ bên cạnh cũng bỏ đi bằng sạch.
Mặc dù Lộ Hướng Đông vẫn tin rằng Dư Mộng Nhân thật lòng yêu thương hắn, nhưng hắn không dám đối mặt với thử thách kia, dù chỉ một ngày thôi hắn cũng không tình nguyện.
Ông cụ biết con trai mình là loại ngu ngốc thế nào, mới nói như vậy thôi, hắn cũng không có khả năng cuốn gói đi đâu.
“Nếu anh muốn tiếp tục ở lại Lộ gia, tiếp tục hưởng thụ những ngày yên bình, vậy… Không cần tôi nói nữa, hẳn anh cũng biết nên làm gì bây giờ rồi.”
Lộ Hướng Đông nuốt nuốt nước bọt: “Ba… ba, con… Con có thể không gặp Dư Mộng Nhân nữa, nhưng mà Tiểu Phàm, nó… Nó dù sao cũng là con trai con. Con làm sao có thể không gặp thằng bé được, con có thể thỉnh thoảng gặp…”
Nói xong, Lộ Hướng Đông không im lặng, hắn cúi đầu không dám nói lời nào nữa.
Ông cụ cười lạnh: “Anh nghĩ mình có thể chứ? Gặp nó với gặp Dư Mộng Nhân thì có gì khác nhau? Hướng Đông, ba anh chưa bao giờ là người có kiên nhẫn đâu.”
“Vậy… Từ nay về sau, mỗi tháng con để thư ký chuyển tiền sinh hoạt cho mẹ con họ được không?” Lộ Hướng Đông run rẩy: “Ba, con sẽ không chuyển nhiều đâu… Mỗi tháng… Chỉ, chỉ một vạn thôi, được chứ?”
Ông cụ cười lạnh: “Anh nghĩ rằng tiền nhà họ Lộ chúng ta là gió thổi mây bay à?”
Lộ Hướng Đông cảm thấy cổ mình căng thẳng, hắn vươn một bàn tay ra: “5… 5… 5000… ba, chỉ 5000 thôi có được không?”
Ông cụ nhìn Lộ Hướng Đông một hồi lâu rồi nói: “Chuyện này để thư ký đi làm, anh đừng ôm tâm lý may mắn làm gì. Tôi có thể nói thẳng cho anh biết, không gì có thể thoát khỏi tầm mắt tôi được đâu.”
Lộ Hướng Đông gật đầu đồng ý, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ, không sao, lần sau con cẩn thận hơn một chút là được, ít nhất chuyện Tiểu Phàm tới trường vẫn chưa bại lộ.
Ông cụ dường như thừa biết hắn đang nghĩ gì, nói: “Anh nghĩ rằng chuyện anh chuyển trường cho Dư Viễn Phàm tôi cũng không biết sao? Chẳng qua là tôi muốn xem xem anh có thể làm đến mức nào? Hơn nữa, tôi cũng muốn cho Tiểu Triệt có cơ hội rèn luyện. Anh chuyển đứa bé kia tới, chính là mang ra một cái bia ngắm. Hai đứa trẻ có đấu nhau thành dạng gì đi nữa, bất luận kẻ nào cũng không được phép nhúng tay vào.”
Lộ Hướng Đông run lên vài cái, quả nhiên, ông già đã sớm biết chuyện Tiểu Phàm chuyển trường, mệt cho hắn còn nghĩ rằng mình may mắn, ông cụ vẫn chưa biết chuyện này.
“Ba… Con… Con chỉ… Con chỉ muốn là, thằng bé… Thằng bé thích đi học như vậy… Không thể chậm trễ chuyện học hành của nó được…”