Nếu thật sự có chuyện, một người giúp việc như cô ta, thật sự không gánh vác nổi. Cô ta chạy lại phòng khách, nói với Lộ lão gia: “Thưa cụ, là… là… Dư Mộng Nhân mấy lần trước từng đến?”
Lộ Hướng Đông vừa nghe, đã sợ tới càng run hơn, Dư Mộng Nhân sao lại chạy tới đây lúc này, cô ta chê hai người họ sống quá lâu rồi sao?
Còn chưa đợi Lộ lão gia nói chuyện, Lộ Hướng Đông liền nói: “Cha, con… con không biết, con không bảo cô ta tới, điện thoại của con tới giờ đều tắt máy, cha biết đấy…”
Lộ lão gia quét mắt qua hắn một cái, sắc mặt đã vô cùng u ám dọa người, Dư Mộng Nhân lại dám tới đây lúc này, xem ra có lẽ là vì việc của Dư Viễn Phàm.”Đuổi đi, nói với cô ta, nếu cô ta không đi, sau này đừng hòng đứng lên đi được nữa.”
Người giúp việc rụt cổ, nói nhỏ: “Vừa nãy tôi ở ngoài cửa đã đuổi đi rồi, nhưng cô ta… cô ta nói, con trai cô ta xảy ra chuyện, cô ta thật sự không có cách nào mới tới đây…”
Lộ Hướng Đông vừa nghe thấy con trai mình xảy ra chuyện, lập tức ngẩng đầu lên, hỏi: “Vậy cô ta có nói xảy ra chuyện gì không?”
Vừa nói xong, Lộ Hướng Đông liền cảm nhận được cái nhìn chằm chằm như thần chết đó của ông cụ. Lộ Hướng Đông sợ tới mức vội cúi đầu, nhưng hắn vẫn là quan tâm Dư Viễn Phàm, suy cho cùng đó là con trai hắn. Bà Lộ thở dài, giúp con trai hỏi: “Cô ta có nói xảy ra chuyện gì không?”
Bà Lộ vẫn lầ rất có thiện cảm với cậu bé giúp mình nhặt đồ, giúp mình dạy dỗ kẻ đụng vào bà. Người giúp việc lắc đầu: “Không có, nhưng… cô ta khóc vô cùng thảm thiết, người hình như cũng rất suy nhược, hình như, không phải chuyện nhỏ gì…”
Bà Lộ hỏi ông cụ: “Hay là… tôi ra ngoài xem xem nhé?”
Lộ lão gia lắc đầu: “Bà ở nhà, tôi đi.”
Vợ ông ấy ông ấy biết, mềm lòng, chưa chắc đã là đối thủ của Dư Mộng Nhân, nói không chừng, còn sẽ bị Dư Mộng Nhân xách động. Hơn nữa Lộ lão gia biết, vợ mình đã nói vậy rồi, vậy khẳng định là muốn đi, để bà ấy không đi, vậy chỉ có thể để ông đi. Lộ Hướng Đông vừa nghe ông cụ, muốn tự mình đi, đã sợ tới run lên mấy cái, trước đây hắn còn nghĩ cách tới cửa, nhưng giờ, vẫn coi như được rồi. Lộ lão gia đứng lên, quét qua Lộ Hướng Đông, “Nếu mày dám động tâm tư không nên có…”
Lộ Hướng Đông vội tiếp một câu: “Đánh gãy chân chó của con.”
“Chân chó? Hơ, tao để mày vĩnh viễn cút ra ngoài.”
Lộ lão gia đứng lên đi ra ngoài, Lộ Hướng Đông lúc này mới dám ho, hắn ho kinh thiên động địa, ho tới nước mắt đều sắp trào ra rồi. Cuối cùng sau khi ho xong, Lộ Hướng Đông với với bà cụ: “Mẹ, mẹ… mẹ có thể giúp con ra cửa xem xem, Tiểu Phàm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không, mẹ không quan tâm người phụ nữ đó, nhưng mẹ phải…xấu tốt gì cũng quan tâm Tiểu Phàm một chút… nó là cháu ruột của mẹ.”
Bà Lộ nói: “Có cha con đi rồi, đừng lo…”
Lộ Hướng Đông sốt ruột nói: “Mẹ, chính là vì cha con đi xem, cho nên con mới càng lo hơn.” Với bộ dạng đáng sợ đó của cha hắn, có thể chịu ra ngoài gặp Dư Mộng Nhân đã không tồi rồi, còn mong ông ấy có thể vui vẻ hòa nhã hơn sao?
Bà Lộ không kiên nhẫn nói: “Ai yaa, được rồi được rồi… con xem chút tiền đồ đó của con, người phụ nữ đó, đã để con lo lắng như vậy?”
“Mẹ, cái con lo không phải cô ta. Con là lo lắng cho Tiểu Phàm. Lúc này cô ta vội vã chạy tới đây chắc chắn là vì Tiểu Phàm. Mẹ phải biết, cô ta mới vừa sảy thai đó.”