“Trưa nay mưa, hay là đừng về ăn cơm nữa, tớ đưa các cậu tới gần đây ăn mì thịt bò, siêu ngon.” Trong tay Lộ Tu Triệt cầm một chiếc ô, chạy bước nhỏ bên cạnh Nhạc Thính Phong.
Nhạc Thính Phong đến muộn cũng không việc gì, nhưng, tan học đi đón Thanh Ti, lại vội hơn ai hết, cũng không sợ trên đất có nước chạy sẽ bắn lên người.
Nhạc Thính Phong tranh thủ, trả lời cậu một chữ: “Được.”
“Haiz, cậu đừng chạy nhanh như thế, trời đang mưa đó, đường trơn, chúng mình không về nhà ăn cơm, không cần lo thời gian.” Lộ Tu Triệt đi vội, dưới chân thỉnh thoảng có chút trơn trượt. Nhưng Nhạc Thính Phong không nghe cậu vẫn đi rất nhanh, ngồi lên xe.
Xe lái tới trước cửa trường tiểu học, Nhạc Thính Phong lập tức xuống xe, mở ô, chạy tới lớp Thanh Ti. Tới cửa lớp họ nhìn thấy Thanh Ti vẫn ngoan ngoãn ngồi trên ghế, đợi cậu, Nhạc Thính Phong mới lộ ra nụ cười, cậu chỉ sợ Thanh Ti, sẽ chạy ra ngoài chơi lúc thời tiết như vậy.
Nhạc Thính Phong gọi: “Thanh Ti, đi ăn cơm thôi.”
Thanh Ti nhìn thấy Nhạc Thính Phong, gương mặt nhỏ lập tức lộ ra nụ cười, đứng lên chạy tới trước mặt Nhạc Thính Phong: “Anh…”
Thanh Ti gật đầu: “Đủ, mình em ăn không hết, còn chia một ít cho bạn học khác.”
Nhạc Thính Phong sờ mặt cô bé: “Ngoan…”
Lộ Tu Triệt xuất hiện từ bên cạnh: “Thanh Ti, đi, anh đưa hai người đi ăn mì thịt bò siêu ngon.”
Thanh Ti ngẩng đầu lên hỏi Nhạc Thính Phong: “Anh, hôm nay chúng ta không về nhà ăn cơm sao?”
Nhạc Thính Phong gật đầu: “Ừ, bên ngoài vẫn đang mưa, chúng ta không về nữa, lát anh gọi điện về nhà.”
Thanh Ti có chút hưng phấn, dù cơm ở nhà thật sự rất ngon, nhưng… toàn ăn cơm ở nhà, không có cảm giác tươi mới. Thỉnh thoảng ra ngoài một chuyến, cô bé vẫn rất mong đợi.
Lộ Tu Triệt bảo lái xe đưa họ tới một cửa một cửa hàng mì thịt bò cách trường một con phố. “Tớ nói cho các cậu, cửa hàng này là thương hiệu lâu đời, lịch sử đã sắp trăm năm rồi…”
Còn chưa vào cửa hàng, đã ngửi thấy mùi thơm của mì thịt bò, Nhạc Thính Phong kéo Thanh Ti vào: “Vậy mà cậu giờ mới đưa bọn tớ tới đây, quá không hậu đạo rồi.”
“Haha, trách tớ trách tớ… chủ yếu là ngược đường chúng ta về nhà, thường ngày cũng không nghĩ ra, trưa nay tớ mời các cậu, coi như tớ xin lỗi.”
Vừa vào cửa, Nhạc Thính Phong liền nhìn thấy, khách bên trong thật sự rất nhiều, hình như đều không còn chỗ trống nữa. Lộ Tu Triệt quét mắt qua một cái, nhìn thấy có một bàn sắp đi, lập tức xông tới, “Hai cậu qua đây, ngồi đây, chiếm chỗ, tớ phải đi gọi món.”
Nhạc Thính Phong và Thanh Ti ngồi xuống, Lộ Tu Triệt xắn tay áo đi gọi món.
Ba bát mì thịt bò, một bát lớn thịt bò, lại gọi mấy món vặt nổi tiếng ở đây, gọi món xong, cậu trở về nói: “Tớ cũng chưa hỏi các cậu muốn ăn gì, tớ đã gọi món nổi tiếng ở đây của họ, lát các cậu xem muốn ăn gì, rồi gọi cái khác nữa.”
Nhạc Thính Phong gật đầu: “Ừm…”
Đợi hai mươi phút, mì thịt bò của họ mới lên. Lộ Tu Triệt thêm một môi sa tế vào bát, ăn siêu thơm: “Tớ nói với các cậu, hai cậu nếu có thể ăn cay, thì bỏ chút sa tế này vào, ngon tuyệt vời luôn.”
Nhạc Thính Phong đẩy sa tế ra xa, cậu nói với Thanh Ti: “Cái này nóng, chúng tớ không ăn.”
Thanh Ti tiếc nuối gật gật đầu. Bữa cơm bò này, ba người ăn đều rất hài lòng, đến Thanh Ti cũng ăn hơn hửa bát, thật sự không ăn được nữa, mới bỏ đũa xuống…