Trong lòng Dư Viễn Phàm thật ra đã nảy sinh ý rút lui, cậu không dám, cậu rất sợ. Nhưng, cảnh cáo của Dư Mộng Nhân, khiến cậu ý thức được tình huống trước mắt, nếu bước chân này, sẽ không còn cơ hội nữa.
Lãnh đạo nhà trường đều đã đồng ý cho cậu cơ hội, cậu phải nắm lấy. Nhưng, tay cầm bản kiểm điểm của Dư Viễn Phàm đang run rẩy, toàn thân giống như đều không nghe sai khiến nữa, Dư Mộng Nhân đưa tay ra dùng lực kéo một cái, kéo Dư Viễn Phàm tới trước mặt.
Cô nói: “Tiểu Phàm, đừng sợ, con phải để mọi người nhìn thấy thành ý của con.”
Dư Viễn Phàm không dám ngẩng đầu, cậu cố gắng nhìn chằm chằm vào chữ trên bản kiểm điểm đã vò nhăn nhúm, những chữ đó, dường như đều mơ hồ, lúc lớn lúc nhỏ. Cậu cố gắng thế nào cũng không nhìn rõ được.
Dư Mộng Nhân đợi một lát thấy Dư Viễn Phàm vẫn chưa mở miệng, trong lòng sốt ruột, thầy giáo lên lớp rất bực bội rồi, làm lỡ nhiều thời gian như vậy, còn chưa kết thúc sao?
Dư Mộng Nhân đưa tay đặt lên cánh tay của Dư Viễn Phàm, véo một cái: “Tiểu Phàm, con đừng căng thẳng, đừng sợ, dũng cảm đối mặt…”
Cái véo này của cô không chút lưu tình, Dư Viễn Phàm bị véo đau tới mức đỏ hết vành mắt.
Nhưng, việc này cũng khiến Dư Viễn Phàm cuối cùng bình tĩnh một chút, cậu mang theo giọng khóc, nói: “Xin lỗi… lúc này, ngoài xin lỗi ra tôi cũng không biết nên nói gì, làm ra việc như vậy, tôi chưa từng nghĩ có thể nhận được sự tha thứ của mọi người, nhưng tôi vẫn muốn… nói với mọi người, xin mọi người có thể cho tôi thêm một cơ hội, tôi muốn làm học sinh tốt, tôi muốn chịu khóc học tập, tôi muốn ở lại trường…”
Bản kiểm điểm của Dư Viễn Phàm, là Dư Mộng Nhân đọc, cái cậu viết, từng chữ từng câu bên trên, đều là do Dư Mộng Nhân cân nhắc viết ra. Cô ta không nói gì, mình là bị oan, vào nhầm nhà vệ sinh nữ, cô chỉ bảo Dư Viễn Phàm nhận sai, đặt bản thân ở chỗ hèn mọn nhất, dùng các loại ngữ khí tình cảm xin lỗi.
Điểm này, Dư Mộng Nhân là cao thủ, bản kiểm điểm một tay cô ta sửa chữa, khiến người ta nghe rồi, đều không nhịn được nảy sinh ít nhiều chút thông cảm với Dư Viễn Phàm.
Thầy giáo lên lớp vốn rất bực bội sau khi nghe được bản kiểm điểm của Dư Viễn Phàm, thở dài, nói rốt cuộc vẫn là đứa trẻ 14 tuổi, chỉ cần cho cậu cơ hội, cậu có thể hối cải.
Dư Viễn Phàm thuận lợi làm xong kiểm điểm, cúi gập người xuống: “Xin lỗi, làm phiền thời gian học tập của mọi người rồi, rất xin lỗi… kiểm điểm của tôi xong rồi, hy vọng mọi người sau này có thể giám sát tôi, cuối cùng, hy vọng các bạn học lớp A, đều có thể giành được thành tích tốt trong việc học, chúc phúc các bạn.”
Nói xong, cậu liền đi xuống, sau đó đi tới trước mặt thầy giáo lên lớp, cúi người nói: “Cảm ơn thầy cho em thời gian kiểm điểm, cảm ơn.”
Thầy giáo lên lớp vội nói: “Chỉ cần em có thể thật sự sửa đổi, vẫn là đứa trẻ ngoan.”
Dư Viễn Phàm gật đầu: “Vâng, em nhất định sẽ sửa đổi.”
Dư Mộng Nhân coi như hài lòng với biểu hiện của Dư Viễn Phàm, cô ta cảm ơn thầy giáo nói: “Cảm ơn thầy, chúng tôi còn phải tới lớp tiếp theo, không làm phiền thời gian của thầy nữa.”
Thế là Cô Tống đưa mẹ con Dư Viễn Phàm tới lớp B năm nhất, có kinh nghiệm lần trước, lần này Dư Viễn Phàm hơi thuận lợi một chút. Nhưng tình huống gặp ở lớp trước, cũng gặp phải ở đây, các học sinh vừa nghe thấy cậu là Dư Viễn Phàm đều ồn ào, bảo cậu cút.
Dư Viễn Phàm cũng là một lúc bị Dư Mộng Nhân đẩy tới phía trước, làm xong kiểm điểm. Nhưng cứ coi như thuận lợi vẫn là mất 10 phút, cứ như vậy, một tiết học, nhiều lắm cũng là vào được ba lớp.