Dư Mộng Nhân cắn răng, “Được, tôi đồng ý thay Tiểu Phàm…”
Dư Viễn Phàm kinh ngạc nói: “Mẹ…”
Bảo cậu quét dọn nhà vệ sinh, còn là toàn trường, đây là muốn khiến cậu mệt chết sao?
Nam sinh cao lớn cao giọng nói: “Được, mọi người đều nhớ rồi, Dư Viễn Phàm từ nay bắt đầu quét dọn nhà vệ sinh toàn trường… Nếu nhà vệ sinh nào không sạch, thì tìm Dư Viễn Phàm.”
Xung quanh lập tức vang lên một loạt tiếng hét và hoan hô. Sắc mặt Dư Viễn Phàm trắng như giấy, cậu nhìn vào mắt Dư Mộng Nhân, u ám mà lạnh lẽo. Dư Mộng Nhân nắm chặt nắm đấm, cô ta cũng là bị ép không còn cách nào, chỉ đành đồng ý. Cô ta thấp giọng nói với Dư Viễn Phàm: “Đồng ý trước, sau đó lại tìm cách.”
Đồng ý trước, nói thì dễ, hôm nay mẹ cậu tới một lần rồi không tới nữa, cậu có thể phải ngày ngày tới, cả trường nhiều nhà vệ sinh như thế, mỗi ngày cậu cứ coi như không ăn không ngủ, cũng đừng hòng quét xong. “Chúng tôi đồng ý rồi, nhưng việc này phải có kỳ hạn chứ?”
Nam sinh mỉm cười: “Kỳ hạn chính là… tới khi cậu ta tốt nghiệp.”
Dư Mộng Nhân vừa nghe, lập tức nói: “Không được, thời gian này quá dài rồi, trường học nhiều nhà vệ sinh như thế, mỗi ngày nó phải quét dọn sạch sẽ, huống hồ… còn phải quét thời gian dài như vậy.”
“Cho nên, việc này mới có thể càng biểu hiệu thành ý của các người hơn…”
Dư Mộng Nhân cắn răng, cô ta thật sự là cảm thấy ghét từng đứa trẻ ở cái trường này, lại còn còn giải quyết hơn thầy giáo trong trường. Cả người Dư Viễn Phàm sắp ngất đi rồi, cho tới trước khi tốt nghiệp… vậy cái trường này, cậu ta còn ở đây làm gì?
Cậu ta muốn đi, nhưng Dư Mộng Nhân giữ cậu ta lại, đã tới bước này rồi, còn rời khỏi nữa thì sao được. Cô nói với những người đó: “Điều kiện chúng tôi đồng ý rồi, cậu có thể đi rồi chứ”
Có người hét lên: “Này, chúng tôi vì sao phải đi chứ, đây là trường của chúng tôi, chúng tôi có thể đi đâu? Bà thím, lời này của cô không đúng phải không?”
Một tiếng bà thím khiến Dư Mộng Nhân sắp phát điên rồi, những học sinh này thật sự đứa nào cũng đáng ghét.
Cô quay người nói với Dư Viễn Phàm: “Tiểu Phàm tiếp tục…”
Dư Viễn Phàm không làm, bảo cậu quét nhà vệ sinh nữa, lại đi xin lỗi, điều này tuyệt đối không thể. Dư Mộng Nhân thấp giọng nói: “Nghe lời, mẹ sẽ giúp con nghĩ cách, nếu giờ con đi rồi, tất cả cố gắng của chúng ta đều công cốc, lẽ nào con hy vọng cứ rời khỏi một cách uể oải như vậy sao?”
“Mẹ nói phải giúp con nghĩ cách.”
“Mẹ không thể để con đi quét nhà vệ sinh hằng ngày.”
Cuối cùng, Dư Mộng Nhân cuối cùng ổn định được Dư Viễn Phàm, tiếp tục kiểm điểm…
Lớp C năm hai tầng bốn, chỗ Nhạc Thính Phong biết được động thái mới nhất ở tầng dưới, rõ mồn một hành vi của hai mẹ con họ Dư.
Nam sinh cao lớn vừa nãy còn ở dưới tầng, làm ầm lên bắt Dư Viễn Phàm đi quét nhà vệ sinh chạy tới trước mặt Nhạc Thính Phong, nhỏ tiếng nói: “Phong Thần, tầng dưới tôi đã làm xong rồi, cậu đồng ý với tôi, cho tôi mượn, vở ghi chép đại số một tuần.”
Nhạc Thính Phong lấy ra một cuốn sổ ghi chép vứt cho cậu ta: “Dám làm hỏng một trang, hậu quả gì cậu biết đấy…”
Đôi tay bảo bối của nam sinh nâng cuốn sổ ghi chép: “Yên tâm, làm hỏng một trang, đầu tôi cho cậu.”
“Đi đi.”
“Tuân mệnh.”
Nam sinh đem sổ ghi chép của Nhạc Thính Phong rời khỏi. Cậu ta là học sinh lớp F bên cạnh, thường ngày cũng có thể coi là fan hâm mộ trung thành của Nhạc Thính Phong, thật sự sùng bái học bá như cậu. Lần này Nhạc Thính Phong bảo cậu ta đi giúp việc nhỏ…