Mẹ Thẩm Ba, lại đánh cậu một cái: “Cái này còn nói là không sao. Hôm qua về tới nhà là ai khóc lóc thảm thiết?”
“Ai yaa, mẹ, con không sao, mẹ mau đi đi. Mẹ làm thế này không phải là làm lỡ giờ con lên lớp sao?”
Khoé miệng mẹ Thẩm Ba giật một cái, làm lỡ giờ lên lớp, con trai cô ta cả ngày tới tối đều chỉ nghĩ làm thế nào không phải lên lớp, hôm nay lại có thể nói ra lời này, đây là trúng tà sao?
Cô ta quay người vội sờ trán của Thẩm Ba, “Ai yaa, thật sự là hơi nóng, đi đi, đi bệnh viện đã, về rồi giải quyết chuyện này sau”
Thẩm Ba lùi về phía sau: “Mẹ, mẹ làm gì vậy, con không có bệnh đi bệnh viện làm gì?”
“Con vậy mà còn bảo là không có bệnh. Mẹ thấy đầu con thật sự có vấn đề rồi, đi thôi, mau tới bệnh viện xem xem.”
Khuôn mặt đó của Thẩm Ba toàn là vết cào đã đóng vảy kết, không biết làm sao: “Mẹ, mẹ đừng làm ầm nữa, mẹ mau về nhà đi.”
Người trong văn phòng đều đang nhìn hai mẹ con họ, các thầy cô đều rất ngạc nhiên, vốn cho rằng chắc chắn là một trận đại chiến mồm miệng, ai cũng không chịu nhường bước, không ngờ, Thẩm Ba lại vừa vào đã bảo mẹ cậu đi. Việc lần này, xem ra cũng không khó giải quyết lắm. Trong lòng chủ nhiệm lớp Thanh Ti thầm thở phào. Nhìn bộ dạng khó giải quyết đó của mẹ Thẩm Ba, ông vốn còn rất lo, sợ muốn bảo vệ Thanh Ti có chút khó khăn, không ngờ đứa trẻ Thẩm Ba này lại rất hiểu chuyện. Mẹ Thẩm Ba kéo thế nào, cậu cũng không chịu đến bệnh viện, dứt khoát nói: “Được, con không đi, vậy chúng ta giải quyết vấn đề mặt con bị cào thành thế này trước.”
Thẩm Ba sốt ruột: “Mẹ, mẹ không nghe rõ sao, con không sao.”
Mẹ cậu đẩy đầu cậu về phía sau: “Cái này con không thể làm chủ, có chuyện gì hay không do mẹ quyết định.”
Mẹ Thẩm Ba nói với hai chủ nhiệm lớp: “Thưa thầy, giờ, nói xem, chuyện này, các thầy muốn giải quyết thế nào đi. Gương mặt này của con trai tôi bị cào thành bộ dạng gì, các thầy đều tận mắt nhìn thấy rồi. Hôm nay đã đỡ hơn rất nhiều, lúc vừa bị cào xong gương mặt đó toàn là máu, tôi đã sợ tới suýt ngất đi.”
Chủ nhiệm lớp Thanh Ti gật đầu: “Đúng đúng đúng, việc này trường chúng tôi nhất định sẽ giải quyết, chỉ là... chúng ta còn chưa biết, hôm qua hai đứa trẻ vì sao lại đột nhiên đánh nhau...”
Mẹ Thẩm Ba đưa tay ra: “Đợi chút, lời này của thầy nói sai rồi, không phải vì sao chúng đánh nhau, là con ranh này, nó đơn phương đánh con trai tôi.”
Con trai cô không lùn, cũng không phải gầy như khỉ, sức lực cũng không yếu, nếu thật sự đánh nhau với một con bé, chắc chắn là nó chiếm thế thượng phong, nhưng, kết quả là con trai cô cả mặt bị thương, con ranh đó lại trông như không có chuyện gì. Thanh Ti dựa vào gần bên cạnh Nhạc Thính Phong, nhỏ tiếng lí nhí một câu. Mẹ Thẩm Ba hỏi: “Cháu vừa nãy nói gì?”
Biểu cảm của cô có chút hung dữ, Thanh Ti núp vào sau lưng Nhạc Thính Phong. Nhạc Thính Phong bước lên trước một bước, che kín Thanh Ti. Chủ nhiệm lớp Thanh Ti lúc đó liền đau lòng. Vội nói: “Bà Thẩm bình tĩnh đã, bình tĩnh, việc này có gì chúng ta từ từ nói được không?”
Mẹ Thẩm Ba nghiêng đầu nhìn Thanh Ti: “Không phải, tôi là muốn hỏi con bé này, vừa nãy lí nhí nói gì, tôi không nghe rõ.”
“Ai yaa mẹ, mẹ đừng hỏi nữa, con đã nói không việc gì...”
Mẹ Thẩm Ba đẩy cậu một cái: “Con đứng sang một bên, đợi lát nữa mẹ sẽ lại xử lý con. Bé con, vừa nãy cháu nói gì, cháu nói lại một lượt?”
Nhạc Thính Phong nhẹ nhàng vỗ vào cái tay đang ôm eo cậu của Thanh Ti, “Đừng sợ, có anh ở đây.”