Hai chủ nhiệm lớp đều rất vui, không ngờ việc này lại giải quyết hoà bình như vậy rồi. Thầy Dương nói: “Hai bên chúng ta đều là người thấu tình đạt lý, vậy chuyện hôm nay, cứ hoà giải như vậy đi. Sau này Thẩm Ba vẫn phải chịu khó học tập, không được nghĩ những thứ không nên nghĩ đó nữa. Tuổi của em còn nhỏ, việc lần này em phải chịu dạy dỗ. Việc lần này, tôi vẫn là phải phạt em một chút, viết bản kiểm điểm 500 chữ buổi chiều trước khi tan học phải giao cho tôi.”
Thẩm Ba gật gật đầu, không lên tiếng, mẹ cậu đập vào đầu cậu một cái: “Nghe thấy thầy giáo nói chưa?”
“Nghe thấy rồi.”
“Nghe thấy rồi, con phải nói chứ.”
Thẩm Ba tóp tép miệng: “Vâng thưa thầy, em nghe thấy rồi, buổi chiều trước khi tan học, nhất định sẽ giao cho thầy bản kiểm điểm 500 chữ.”
Thầy Dương nói: “Vậy em về lên lớp trước đi, nghiêm túc nghe giảng.”
Thẩm Ba gật đầu: “Vâng.”
Mẹ Thẩm Ba không muốn mình ở lại đây vội nói: “Cái đó, tôi còn mấy câu muốn nói với nó, hai thầy, tôi đi trước đây, tạm biệt.”
Cô quay người, xách túi, chạy ra ngoài.
“Thẩm Ba, con đợi mẹ... Thẩm Ba... con chạy nhanh vậy làm gì. Thằng ranh này con đứng lại cho mẹ...”
Tiếng của cô dần dần biến mất, trong văn phòng yên tĩnh trở lại. Chủ nhiệm lớp Thanh Ti nói: “Thanh Ti việc này cũng làm rõ rồi, thầy biết em là đứa bé ngoan, tính tình cũng tốt, nhưng sau này, gặp phải loại chuyện này... ừm... đừng cào quá mạnh nữa.”
Ông vốn muốn nói lần sau gặp phải chuyện này, đừng cào, nhưng vừa nghĩ tới cô bé chắc chắn không đánh lại được con trai, nếu không phản kháng, chắc chắn là bị chiếm lợi ích, cho nên vẫn là cào đi. Thanh Ti gật đầu: “Vâng... em biết rồi thầy.”
“Vậy em cũng về lên lớp đi.”
Nhạc Thính Phong nói: “Thưa thầy, em muốn thay Thanh Ti xin nghỉ nửa tiết học, dù sao 20 phút nữa cũng tan lớp rồi, em muốn đưa em ấy cùng về nhà.”
“Cái này... vậy, cũng được, các em trên đường về nhà chú ý an toàn.”
“Được ạ, cảm ơn thầy.”
Sau khi Nhạc Thính Phong cảm ơn chủ nhiệm lớp, dắt tay Thanh Ti rời khỏi. Ra khỏi cửa văn phòng cậu liền nói với Thanh Ti: “Thanh Ti, đừng nghe thầy các em, nghe anh, lần sau nếu còn có nam sinh khác dám hôn em, không cần khách sáo, cào rất mạnh hắn biết chưa?”
Thanh Ti gật đầu: “Vâng, biết rồi, em nghe anh.”
Nhạc Thính Phong vò vò tóc Thanh Ti: “Ngoan, đi, anh đưa em đi uống trà sữa.”
Kết quả đi tới dưới tầng, nhìn thấy hai mẹ con Thẩm Gia ở phía xa đang nói chuyện, mẹ Thẩm Ba nói to, rất xa cũng có thể nghe được. Cuộc nói chuyện của hai mẹ con họ, Thanh Ti và Nhạc Thính Phong có thể nghe rõ mồn một.“Thằng ranh này được đấy, con ở trường, còn dám hôn trộm bạn học nữ, con có phải muốn về nhà bị đánh không?”
“Ai ya mẹ, con đã nói rồi, con không phải còn chưa hôn được sao?”
Vừa nói xong trên đầu bị đánh một cái, mẹ Thẩm Ba nói: “Đúng thế, con chưa hôn được đã bị cào thành thế này. Nếu để cha con biết, con mà không bị đánh thì mẹ phục con.”
Không ngờ Thẩm Ba nói: “Lần này, lần sau con tranh thủ hôn được rồi lại bị cào không phải được rồi sao?”
“Tên nhãi này con còn không biết hối cải phải không? Con lớn bao nhiêu, mà đã biết hôn cô nương xinh đẹp rồi, có phải con thấy con nhà người ta xinh đẹp, con nổi xấu bụng không?”
Thẩm Ba nhỏ tiếng nói: “Mẹ... mẹ... mẹ không phải cũng thấy rồi sao? Đẹp hay không, mẹ không biết sao?”
“Mẹ và cha con là người biết điều, sao lại... sinh ra một tên quỷ háo sắc như con...”