Trong lòng Dư Viễn Phàm đã biết, có lẽ cậu là bị người ta cố ý chỉnh, nhưng cậu có thể nói gì, toàn thân trên dưới gần như không có chỗ nào không đau. Cậu phẫn nộ, căm hận, nhưng cậu biết, giờ không thể biểu hiện ra điều gì được. Dư Viễn Phàm cúi thấp đầu: “Tôi... xin lỗi... hay là, tôi ra sân nhé, tôi giúp các cậu nhặt bóng...”
Lộ Tu Triệt: “Cút cút cút, nhìn thấy cậu là phiền lòng.”
Dư Viễn Phàm khập khà khập khiễng rời khỏi đứng ở cạnh sân bóng, nếu bóng đá ra ngoài, cậu sẽ chạy đi nhặt bóng, rồi đá lại vào sân. Cứ như vậy, lượng vận động của Dư Viễn Phàm còn lớn hơn trên sân, bóng đó cách mỗi giây liền sẽ bị đá ra ngoài một lần, hơn nữa mỗi lần đều cách chỗ cậu rất xa. Cậu giống như một con chó bị dắt ra ngoài dạo, bóng vứt tới đâu cậu liền phải chạy tới đó. Vừa bắt đầu Dư Viễn Phàm còn có thể chống đỡ được, nhưng sau này thật sự quá mệt rồi, hai chân giống như đổ chì, căn bản không bước đi được.Người trên sân còn đang gào lên, chê cậu quá chậm, bảo cậu nhanh vứt bóng tới. Dư Viễn Phàm nắm chặt tay, cắn chặt răng, cậu biết mục đích lần này tới của mình là gì, không thể hiếu thắng, không thể tức giận, người ta đánh mặt trái của cậu, cậu phải đưa cả mặt phải ra, nói chung... tuyệt đối không thể làm rắn...
Trên sân có bạn nam hét lên: “Này, hạng nhất, cậu là tên khốn sao? Chậm như vậy?”
Dư Viễn Phàm bước hai chân nặng nề tới nhặt bóng lên vứt về sân, cũng không nhịn được nữa ngồi phục xuống đất, không đứng lên được. Chuông hết tiết cuối cùng vang lên Dư Viễn Phàm thầm nghĩ, giày vò này cuối cùng kết thúc rồi. Nhưng không ngờ tiếng chuông còn chưa kết thúc, cậu chỉ cảm thấy trước mặt dường như có gió ập tới, sau đó bịch một tiếng, đầu bị đập mạnh một cái, cả người cậu ngã về phía sau. Nằm trên đất, đầu của Dư Viễn Phàm choáng đi, mắt có chút mơ hồ. Đột nhiên trước mắt tối sầm lại, cậu mơ hồ nhìn thấy một bóng người.“Thật không may, cậu xem xem, lại đá phải cậu rồi, chà... cậu nói cậu hôm nay bị sao vậy, bóng lại thích cậu vậy?”
Dư Viễn Phàm không khống chế được, nói: “Cậu... chính là cố ý phải không?”
Lộ Tu Triệt nháy mắt, “Ai ya, cái này cũng đều bị cậu nhìn ra rồi, không dễ dàng gì.”
“Vì sao... tôi đã như vậy rồi, vì sao cậu còn không chịu tha cho tôi, vì sao các cậu phải nhắm vào tôi như vậy...” Dư Viễn Phàm dù khống chế rất tốt, nhưng rốt cuộc tuổi vẫn còn nhỏ, cuối cùng hỏi ra sự phẫn nộ trong lòng. Lộ Tu Triệt cười nói: “Cậu hỏi vì sao? Sao cảm thấy cái này buồn cười vậy, cậu lại tới giờ cũng không biết, cậu để tôi từ từ nghĩ xem, tôi nghĩ xem, nên trả lời cậu thế nào.”
Lộ Tu Triệt làm ra bộ nghiêm túc suy nghĩ cuối cùng nói: “Cái này... vì tôi thấy cậu không thuận mắt, tôi cảm thấy cậu khá gợi đòn, như vậy không được sao?”
Dư Viễn Phàm nắm chặt nắm đấm: “Muốn bắt nạt ai thì bắt nạt người đấy, muốn nhắm vào ai thì nhắm vào người đấy, cậu dựa vào cái gì mà trắng trợn như vậy...”
Cậu không hiểu, vì sao có người, sinh ra đã có thể cao cao tại thượng, giẫm đạp sự kiêu ngạo và tôn nghiêm của người khác. Lẽ nào cậu kém hơn họ sao?
Lộ Tu Triệt sờ cằm, nói: “Vì tôi...”
Phía xa một giọng nói ngắt lời Lộ Tu Triệt, “Lộ Tu Triệt lề mà lề mề làm gì, đi thôi!”
Lộ Tu Triệt quay người trả lời một câu: “Được, tới đây.”
Trong vẻ mặt ngơ ngác của Dư Viễn Phàm, cậu giẫm vào mặt cậu ta: “Không sai, vì tôi là Lộ Tu Triệt. Thiếu gia đây muốn giẫm cậu khi nào, còn cần phải báo cáo với cậu sao?”