Dư Viễn Phàm nghe thấy ba chữ Lộ Tu Triệt này, trong đầu dường như lập trức trống rỗng, Lộ Tu Triệt, Lộ Tu Triệt...
Ba chữ này đã trở thành ác mộng của cậu, cậu bị đưa ra khỏi thành phố nhỏ, đến thủ đô, đều là vì vượt qua cái tên này, thay thế cậu ta trở thành cậu chủ của Lộ Gia. Khi tới cậu hả lòng hả dạ, tràn đầy lòng tin, cho rằng có thể dễ dàng thay thế cậu thiếu niên hư hỏng không làm việc gì đúng, ngạo nghễ xấc láo đó. Nhưng sau khi tới, lại hết lần này tới lần khác gặp khó khăn, trường học này, căn bản không có chỗ nào cậu có thể đứng. Tất cả mọi người đều không thích cậu, không ai chịu chấp nhận cậu, không ai chịu cho cậu cơ hội. Thậm chí... không có ai chịu nghe cậu nói một câu giải thích. Cậu không cam lòng phẫn nộ căm hận, cũng từng vùng vẫy phản kháng, nhưng, đều là uổng công. Cuối cùng cậu chấp nhận hiện thực, chọn một cách khác để trở lại đây, cậu phải cố gắng học tập, cậu phải tìm được Lộ Tu Triệt, cậu phải dùng thành tích nghiền nát cậu ta. Nhưng... cậu muốn tìm người hỏi ai là Lộ Tu Triệt đều không ai chịu nói cho cậu!
Cho đến vừa nãy nghe thấy cái tên đó, cho đến khi nam sinh trước mặt này, trả lời, Dư Viễn Phàm cuối cùng mới biết, vì sao trước đây khi cậu hỏi người khác ai là Lộ Tu Triệt, ánh mắt người khác nhìn cậu đều giống như nhìn tên ngốc vậy. Thì ra Lộ Tu Triệt ở ngay trước mặt cậu, giày vò cậu giống như chó vậy, nhưng cậu lại đến đối phương là ai cũng không biết. Lộ Tu Triệt muốn đi, Dư Viễn Phàm phản ứng lại được, gọi cậu lại: “Cậu tên gì? Câu ấy vừa nãy gọi cậu là gì?
“Tôi?” Lộ Tu Triệt từ trên cao nhìn xuống Dư Viễn Phàm, mỉa mai nói: “Sao nào cậu không lẽ đến giờ còn chưa biết chứ?”
Sắc mặt Dư Viễn Phàm đỏ lựng, trên trán đã bắt đầu sưng đỏ, đôi mắt cậu trợn tròn, nhìn chằm chằm vào Lộ Tu Triệt: “Cậu rốt cuộc tên là gì, cậu rốt cuộc là ai?”
Lộ Tu Triệt chà chà một tiếng: “Vậy cậu phải nghe cho rõ đây, thiếu gia đây là Lộ Tu Triệt... Cái tên này, cậu có lẽ vô cùng quen thuộc chứ, có phải... rất bất ngờ không?”
Dư Viễn Phàm cảm thấy mình đã hồ đồ nhiều ngày như vậy, đến giờ cuối cùng mới hiểu, vì sao vừa vào rường đã bị nhắm vào như vậy, vì sao luôn cảm thấy ở đây tràn đầy thù địch với cậu, Lộ Tu Triệt sớm đã biết cậu rồi. Dư Viễn Phàm phẫn nộ: “Cậu sớm đã biết, cậu cố ý...”
Cậu muốn bò lên lại bị Lộ Tu Triệt giẫm một chân lên trước bị đè trở lại. Chân của Lộ Tu Triệt giẫm chặt lên mặt Dư Viễn Phàm: “Lần sau đừng dùng ánh mắt này nhìn tôi, tôi rất không vui đâu.”
Dư Viễn Phàm vùng vẫy, lại không thoát ra được, hoa văn dưới đáy giày Lộ Tu Triệt cọ sát lên mặt cậu, giống như muốn mài nát da, đau bỏng rát. “Cậu sớm đã biết đúng không? Cậu biết tôi muốn tới trường? Cậu biết tôi?”
Lộ Tu Triệt cười tươi, gật đầu nói: “Cậu nói quá đúng rồi, tôi chính là cố ý đấy, cậu vào học ngày đầu tiên bị ngã, bị ghế đâm vào mông, đều là tôi làm, thế nào, quà vào học tôi dành cho cậu có thích không?”
Lộ Tu Triệt lắc đầu: “Bỉ ổi, không không không, tôi đây có là gì, tôi còn phải từ từ học cậu và mẹ cậu đấy.”
“Ồ, đúng rồi đúng rồi, tôi suýt quên mất, buổi chiều cậu dũng cảm xông vào nhà vệ sinh nữ, cũng là tôi thiết kế, thế nào, thích không?”
Dư Viễn Phàm giống như bị đinh đóng chặt lên thớt, cố gắng muốn thoát ra, cậu gào thét giận dữ: “Tôi phải đi tố cáo cậu, tôi phải đi nói cho thầy giáo...”