Lộ Tu Triệt đá đá vào mặt cậu: “Ai yo yo, ngây thơ như vậy, tôi để cậu đi nói, nhưng cậu cảm thấy ai sẽ tin cậu?”
“Chứng cứ đâu, cậu có chứng cứ không? Không có chứng cứ, tôi sẽ tố cáo cậu vu khống. Nếu là năm trước, cậu đi mách lẻo tôi bảo đảm tất cả mọi người đều sẽ tin cậu, nhưng giờ... thế đạo thay đổi rồi. Thiếu gia đây ở trong lòng tất cả lãnh đạo nhà trường thầy cô học sinh đều là hình tượng tốt chịu khó học tập tích cực hướng lên, lãng tử quay đầu cải tà quy chính, không ai sẽ vì cậu mà nghi ngờ tôi.”
Lộ Tu Triệt thật cảm kích Nhạc Thính Phong, nếu không phải sự xuất hiện của cậu ta, đã thay đổi bản thân. Những việc xảy ra trên người Dư Viễn Phàm, cứ coi như không phải cậu làm, người khác cũng sẽ nghi ngờ là cậu. Nhưng giờ khác rồi, mọi người đều đã quen Lộ Tu Triệt chịu khó học tập này, sắp quên đi, tiểu bá vương họ Lộ trước đây rồi. Đến cả bả thân cậu, nếu không phải Dư Viễn Phàm xuất hiện, cậu cũng sắp quên mình trước đây là như thế nào. Dư Viễn Phàm cắn chặn môi, cậu không cam tâm, cậu thật sự rất hận, Lộ Tu Triệt nói đúng, cậu không có chứng cứ, không có một chút chứng cứ gì, cứ coi như nghe thấy đối phương chính miệng thừa nhận, vậy thì làm sao, thầy cô không nghe thấy, có lẽ cứ coi như nghe thấy rồi, cũng không chịu đứng phía cậu. Dư Viễn Phàm nắm chặt tay: “Cậu cho rằng trường này cậu thật sự có thể một tay che trời?”
Lộ Tu Triệt cười ha ha: “Đương nhiên không phải rồi, một tay che trời thì đâu có thể. Cậu ấy, vẫn là thời gian ở trường này quá ngắn, ở lâu rồi cậu sẽ phát hiện, ở trường này, lời cậu đây nói, đương nhiên không tính, người tính, đó là lão đại của tôi, lão đại của tôi không cần đưa tay ra, cũng có thể che trời.”
Dư Viễn Phàm nghĩ tới nam sinh cùng ngồi với Lộ Tu Triệt đó, nam sinh cậu vô cùng sợ đó. Người cao ngạo như Lộ Tu Triệt, lại có thể gọi nam sinh đó lão đại, cậu ta là ai?
Dư Viễn Phàm nghĩ tới lời Dư Mộng Nhân nói với cậu, Lộ Tu Triệt có bạn tốt tên là Nhạc Thính Phong gì đó, nghe nói gia thế vô cùng kinh khủng, đến Lộ Gia cũng không bằng. Khi đón Tết không tìm được Lộ Tu Triệt, chính là ở nhà cậu ta, để dẫn Lộ Tu Triệt về, Lộ Hướng Đông móc sạch tâm tư, đến nhà tạ tội xin lỗi các kiểu. Lẽ nào, lão đại của Lộ Tu Triệt chính là... Nhạc Thính Phong?
Dư Viễn Phàm muốn hỏi Lộ Tu Triệt, lão đại trong miệng cậu ta có phải Nhạc Thính Phong không, nhưng còn không đợi cậu hỏi, Lộ Tu Triệt đã đi rồi. Vứt lại cho cậu một câu: “Sau này ngoãn ngoãn chút, nếu cậu không nổi tà tâm gì khác, thiếu gia đây cũng không buồn xử lý cậu, chỉ cần đừng tới chướng mắt tôi. Nhưng, nếu cậu muốn tự tìm đường chết, tôi tuyệt đối không phải chỉ gây chút chuyện như trước đây thôi đâu.”
Trong lòng Lộ Tu Triệt rất rõ, Dư Viễn Phàm không phải người quan trọng nhất, mẹ cậu ta, mới là người khó giải quyết nhất. Người phụ nữ Dư Mộng Nhân, vứt con của mình ra làm bia đỡ đạn, mình trốn ở phía sau, cũng thật sự có thể nhẫn tâm. Dư Viễn Phàm ôm mặt bò lên, mặt cậu đã bị chầy da, đau tới hơi tê đi, cậu nhìn thấy Lộ Tu Triệt chạy tới bên cạnh nam sinh cậu sợ nhất đó, cười với cậu ta rồi rời khỏi. Dư Viễn Phàm run lên, may mắn của Lộ Tu Triệt, vì sao có thể tốt như vậy, xuất thân tốt, mệnh tốt, đến bạn bè kết giao cũng tốt như thế. Cậu bò lên, chặn một nam sinh, hỏi: “Lão đại của Lộ Tu Triệt là... là Nhạc Thính Phong sao?”
Nam sinh đó giống như nhìn tên ngốc, “Cậu có phải vừa chui từ dưới đất ra không, lại hỏi cậu hỏi này!”