“Ha ha ha, có giỏi cậu đi gọi cha thử xem, cậu xem Nhạc Thính Phong có đánh cậu, một cái răng cũng không để lại không.”
“Ai yaa, tôi chỉ nói thôi mà, đương nhiên tôi biết, Phong Thần chắc chắn sẽ không làm cha của tôi... tôi chỉ muốn bày tỏ sự ngưỡng mộ của tôi với Lộ Tu Triệt thôi.”
Đối thoại của mấy nam sinh, khiến Dư Viễn Phàm ít nhiều hiểu một chút, quan hệ của Lộ Tu Triệt và Nhạc Thính Phong. Giữa hai người họ, Nhạc Thính Phong mới là người nói một không hai. Học sinh toàn trường không ai dám đắc tội với Lộ Tu Triệt, nhưng Lộ Tu Triệt không dám đắc tội Nhạc Thính Phong, trong trường này, người thật sự đứng ở trên đỉnh kim tự tháp vàng, chính là Nhạc Thính Phong. Tới hôm nay, Dư Viễn Phàm mới triệt để hiểu rõ tình hình của trường này. Trước đây cậu quá tự đại, quá tự cho mình là đúng rồi, cho rằng mình trước đây rực rỡ thế nào, sau khi tới trường này, liền có thể tiếp tục rực rỡ như trước, lấy ra thành tích trước đây thầy cô sẽ nhìn cậu với con mắt khác, bạn học sẽ sùng bái cậu. Nhưng, lại không biết, đổi trường học, giống như tổ chức lại cơ thể một lần, bạn không có đủ sức mạnh, thì đừng hòng khiến trường học này thích ứng với bạn.
Cậu ta không phải Nhạc Thính Phong, cậu ta không đủ mạnh. Cậu ta không làm được như Nhạc Thính Phong vừa tới trường này không bao lâu đã có thể thu phục Lộ Tu Triệt, khiến học sinh khác nhìn cậu mà sợ hãi. Cậu chỉ có thể thể giống như tên ngốc, miễn cưỡng xông vào, đụng cho toác đầu mẻ trán bị vứt ra ngoài, mài đi tất cả góc cạnh và sắc nhọn trên người, sau đó lại trở lại, mới biết mình trước đây ngu ngốc thế nào. Dư Viễn Phàm trước đây không biết tự lượng sức làm sao, giờ hối hận làm sao. Cậu hối hận mình không tìm hiểu thêm một chút tình hình, đã tự cho mình là đúng xông vào, kết quả rơi tới bước đường này. Nếu có thể làm lại lần nữa, cậu tuyệt đối sẽ không lỗ mãng như vậy. Tiếp theo một khoảng thời gian rất dài cậu đều phải làm tốt vai không khí này, cố hết sức khiến tất cả mọi người thích ứng với cậu, không thì, cậu sẽ không làm được gì cả.
Giờ cái duy nhất cậu có thể làm, chính là chịu khó học tập. Nhạc Thính Phong đó không phải là học bá nổi tiếng toàn trường sao? Nếu cậu thật sự có thể đè được học bá xuống, vậy... xem xem họ còn có mặt mũi gì huênh hoang. Sau khi có cách nghĩ này, thời gian tan học của Dư Viễn Phàm đều dùng để học tập, lên lớp càng nghiêm túc nghe giảng, tất cả mọi thứ xung quanh dường như đều không liên quan gì tới cậu ta. Tan học, tất cả mọi người đều đi rồi, Dư Viễn Phàm cũng không đi, vô cùng cố gắng khắc khổ. Nhạc Thính Phong nói với Lộ Tu Triệt: “Đây là dốc lòng phải cố gắng học tập, nếu cậu ta không gây chuyện, thì không cần đếm xỉa tới cậu ta, chủ yếu là chỗ mẹ cậu ta.”
Lộ Tu Triệt nói: “Chỗ mẹ cậu ta gần đây cũng không có động tác gì, nửa tháng trước, bị trẹo chân nhập viện rồi. Thư ký nói trẹo không nhẹ, có lẽ giờ vẫn ở nhà điều dưỡng.”
“Điều dưỡng? Ha... có lẽ chơi trò giấu nghề rồi, cha cậu thì sao?”
“Đi làm tan làm bình thường, rất ngoan ngoãn, ông nội tớ không giám sát ông ấy cũng không dám đi tìm người phụ nữ đó. Tớ luôn rất buồn bực, cậu nói người như cha tớ, có thú vị không?”
Nhạc Thính Phong cười cười không nói chuyện. Dưới áp lực cao, sợ hãi đó là việc bình thường, nhưng nếu có một ngày hết áp lực cao rồi, không có ai có thể ngăn cản nữa, thật không biết, cha cậu sẽ làm ra bước gì. Lộ Tu Triệt hỏi: “Haiz, cuối tuần làm gì? Chúng ta đến Đông Hồ chèo thuyền đi?”
Nhạc Thính Phong lắc đầu: “Thanh Ti phải đi tham gia một cuộc thi, tớ đưa nó đi.”
Lộ Tu Triệt nghiêm túc nói: “Cậu... thật sự muốn thành bảo mẫu của Thanh Ti, lẽ nào cậu không cảm thấy cậu quản Thanh Ti quá nhiều rồi sao?”