Năm xưa nếu không phải Nhạc Thính Phong kéo cậu tiến về trước, Lộ Tu Triệt biết, giờ mình đã phế rồi.
Cậu nợ Nhạc Thính Phong bao nhiêu, trả không hết nữa.
“Hôm nay cậu có thể vượt qua cậu ta, cũng tốt, có lẽ cậu ta sẽ an phận hơn. Nhưng từng này vẫn chưa đủ. Cậu phải thể hiện cho cậu ta thấy, dù là học tập thì thành tích của cậu cũng hơn hẳn cậu ta.”
Lộ Tu Triệt gật đầu: “Được, tớ biết rồi, về sau tớ sẽ cố gắng, thầy cô hỏi, tớ giơ tay.”
Họ về đến lớp, Lộ Tu Triệt cố tình nhìn sang, Dư Viễn Phàm đang chăm chú viết, không biết viết gì.
Hứ, múa bút cũng không có ích gì, thiếu gia đây đã sẵn sàng nghênh chiến, bên cạnh ta còn có Nhạc học bá, cậu có không? Lấy gì bì với thiếu gia ta.
Dư Viễn Phàm đang cố gắng tính toán, các đề mà lúc nãy Lộ Tu Triệt viết ra.
Vì đề đó cậu không biết, nếu không phải Dư Viễn Phàm viết ra các bước, không thì cậu cũng không thể hiểu.
Lúc sau thầy giáo giảng giải chi tiết, Dư Viễn Phàm đã hiểu.
Nên cậu muốn tự giải một lần. Cậu biết như vậy không tác dụng gì, cậu cũng là nhìn thấy đáp án của Lộ Tu Triệt, mới biết được, nhưng cậu thích tự tính ra, có lẽ như vậy sẽ làm giảm bớt tự ti trong lòng cậu.
Tiết học tiếp theo, Lộ Tu Triệt biểu hiện tích cực, mặc kệ thầy cô ra đề gì, cậu cũng trả lời được, và trả lời rất đúng.
Dư Viễn Phàm lại bị bạo kích thêm lần nữa, mới có 1 cảm giác, khoảng cách của mình và Lộ Tu Triệt bị kéo ra, không phải 1 chút, mà là phút chốc có thể xa hơn rất nhiều.
Lộ Tu Triệt cái gì cũng biết, thầy cô cũng khen cậu ấy, học sinh trong lớp đều kính phục. Các bạn nam ngồi phía sau nói nhỏ với nhau: “Lộ Tu Triệt thật là giỏi, trong thời gian ngắn như vậy, thành tích bay cao ngàn dặm, tiến bộ thần tốc, giỏi hơn tất cả chúng ta. Tớ thấy, lần sau thi, nói không chừng, đứng hạng nhì chính là cậu ấy...”
“Lộ Tu Triệt ngoài nỗ lực của riêng mình, chẳng phải người ta còn có Nhạc Thính Phong? Cậu xem những người bên cạnh Nhạc Thính Phong, giờ đây học tập đều được nâng cao.”
“Này, không tới lượt chúng ta đâu. Chỗ ngồi xung quanh cậu ta giờ là khu hoàng kim. Cậu nhìn xem, trong lớp ai không muốn chen vào đó?”
Dư Viễn Phàm nghe được hai người đó nói nhỏ, Nhạc Thính Phong…
Tất cả đều là Nhạc Thính Phong. Cậu ta rốt cuộc là người như thế nào, năng lực cậu ta lớn cỡ nào, lại có thể khiến loại người như Lộ Tu Triệt hoàn lương? Hắn lợi hại cỡ nào, khiến tất cả học sinh trong lớp đều nhắc tới cậu ta, đều khen không hết lời?
Dư Viễn Phàm trong lòng lo sợ, cũng như vậy, cậu cũng muốn tiếp cận Nhạc Thính Phong.
Nhưng, cậu lại không dám, bài học lần trước còn nhớ rất rõ, cậu không dám tiến tới.
Nhưng hiện giờ, Dư Viễn Phàm mới hiểu, vì sao mẹ cậu cứ bắt cậu tạo quan hệ tốt với Nhạc Thính Phong, hy vọng cậu có thể thay thế Lộ Tu Triệt.
Dư Viễn Phàm ngẩng đầu nhìn Lộ Tu Triệt, cậu ta một tay khoác vai Nhạc Thính Phong, quan hệ hai người rất tốt.
Người khó gần như Nhạc Thính Phong, muốn tiếp cận đã là chuyện không dễ chút nào, làm sao cậu ta để tâm người như Lộ Tu Triệt.
Dư Viễn Phàm nhìn Lộ Tu Triệt ngơ người, được cô gọi tên mà không hay biết.
Đến khi bạn phía sau đá hắn một chân, “Cô giáo gọi cậu kìa.”