Chẳng lẽ Dư Viễn Phàm thật sự giống như trong tư liệu mà ông cụ cung cấp, thằng bé đã sa đọa đến mức không thể quay lại rồi ư?
Lộ Hướng Đông không dám nói đó là con trai tôi, hắn ta chỉ có thể uyển chuyển hỏi: “Thế ư? Con trai tôi vốn bất hảo như vậy mà cô lại có thể giúp nó cải tà quy chính, nhưng không lẽ còn có người quá mức hơn Lộ Tu Triệt sao?”
Trong lòng cô giáo Tống cũng rất buồn khổ, Dư Viễn Phàm là đứa học trò mà cô rất đau đầu. Cô là giáo viên chủ nhiệm phụ trách lớp, cô không yêu cầu mỗi đứa nhỏ trong lớp đều có thể học tập thật tốt để đạt điểm tối đa. Cô chỉ hy vọng tất cả bọn trẻ có thể nghiêm túc học hành, đối xử đúng mực với thân phận hiện giờ của bản thân.
Thiếu niên mười ba mười bốn tuổi, có những đam mê thế kia đều là bình thường, nhưng mà bọn chúng cần phải hiểu được rằng tuổi này thì nên làm cái gì mới đúng.
Cô giáo Tống cũng từng gặp rất nhiều đứa trẻ ngỗ nghịch, Lộ Tu Triệt còn không phải một đứa như thế sao. Nhưng mà, so với Lộ Tu Triệt, Dư Viễn Phàm lại khó thu phục, hai đứa trẻ đó căn bản không hề giống nhau
Cô giáo Tống nói với Lộ Hướng Đông: “Lộ tiên sinh, anh không biết đó thôi, trước đây, khi chưa gặp Dư Viễn Phàm, tôi còn nghĩ Lộ Tu Triệt là học sinh khó dạy dỗ nhất. Nhưng đến bây giờ tôi mới hiểu được rằng, Lộ Tu Triệt trước đây quả thực vẫn vô cùng đáng yêu.”
Lộ Hướng Đông nghe cô giáo nói đối lập về hai đứa con trai mình thì cảm thấy nói không nên lời, cả hai đều là con trai của hắn mà.
“Chuyện này... Vì sao cô lại nói vậy thế?”
Cô giáo Tống nói: “Lộ Tu Triệt tuy rằng bất hảo, nhưng ít nhất tâm tư cậu bé vẫn rất đơn thuần. Cậu ấy luôn có suy nghĩ của một đứa trẻ sơ sinh, nhưng Dư Viễn Phàm thì khác, đứa học trò này, dầu muối không vào, mặc kệ là biện pháp nào có thể dùng, tôi đều đã dùng qua hết rồi, nhưng với cậu bé này mà nói thì hoàn toàn không có tác dụng. Cậu ta suy nghĩ quá nhiều, lần trước còn ngồi trên lan can, làm bộ nhảy lầu tự tử để huy hiếp giáo viên. Khi ấy tôi liền biết, tâm tư đứa học trò này rất nặng...”
“Tôi có chút không thích đứa học trò này, tuy rằng là một giáo viên mà nói câu này thì không tốt chút nào, nhưng mà, tôi cảm thấy rằng với năng lực của mình hiện giờ, căn bản không có cách nào giúp em ấy đi vào đúng quỹ đạo mà vươn lên, suy nghĩ của cậu ta quá lầm lạc.”
Cô giáo Tống cũng không nói quá tàn nhẫn về Dư Viễn Phàm. Cô là một giáo viên, không thể quá hà khắc được.
Nhưng ý tứ của cô là, em học sinh Dư Viễn Phàm này, tâm tư không lương thiện như Lộ Tu Triệt, túm lại một câu là: đứa bé này không thể dạy dỗ tốt nổi.
Lộ Hướng Đông nghe thế thì tâm tình phập phồng, Dư Viễn Phàm sao lại trở thành như vậy chứ?
“Thật ngại quá, lôi kéo Lộ tiên sinh nói nhiều đến vậy, anh đừng chê tôi phiền phức nhé. Anh yên tâm, Lộ Tu Triệt hiện giờ đang rất tốt, tôi đánh giá cao thằng bé lắm.”
Lộ Hướng Đông lên tinh thần nói: “Vẫn phải cảm ơn cô giáo Tống, nếu không nhờ cô tận chức tận trách thì con trai tôi làm sao có thể có được ngày hôm nay. Cảm ơn, cảm ơn cô...”
“Khách sao quá, thường ngày ở nhà, Lộ tiên sinh cũng đừng ngại khen ngợi Lộ Tu Triệt, để cậu bé có thêm tin tưởng vào bản thân.”