Dư Viễn Phàm vừa nghe thấy thế thì nắm chặt tay, cắn răng, xoay người nghiêm mặt rồi rời đi.
Tiểu Triệt, Tiểu Triệt, trong suy nghĩ của bọn họ vĩnh viễn chỉ có một mình Lộ Tu Triệt, vĩnh viễn không có chỗ cho cậu đứng.
Rõ ràng đều là hai đứa cháu trai như nhau, nếu cậu chỉ cần có được chất lượng của sống như Lộ Tu Triệt, nếu từ nhỏ cậu có thể được giống nhu Lộ Tu Triệt, đều là thiếu gia nhà họ Lộ thì chắc chắn cậu sẽ còn xuất sắc hơn nhiều.
Nhưng hai ông bà già kia, không ai chịu mở to mắt ra mà nhìn cậu cho rõ, không ai cho cậu dù chỉ một cơ hội.
Nếu đã vậy, đừng trách cậu…
Dư Viễn Phàm thấy chén nước của Lộ lão gia, cậu liền lấy gói thuốc trong túi, do dự một lúc rồi mang ra.
Ngoài cửa, trên hành lang, bà Lộ nói: “Tuy rằng thằng bé thành ra cái dạng này thì thật sự không thích hợp để bước vào nhà họ Lộ. Nhưng mà, nói đến nói đi, nó vẫn là con trai của Hướng Đông, không thể để nó phải sống khổ sở cùng Dư Mộng Nhân như vậy được. Nếu không thì… tìm nơi để an bài thằng bé đi đi ông, cho nó xuất ngoại cũng tốt, hoặc cho nó đến vùng khác cũng được, không thì dứt khoát tìm cho nó một nơi ở yên ổn, tìm một người chăm sóc cho thằng bé…”
Đối với bọn họ mà nói, chuyện này cũng không phải là chuyện lớn gì.
Lộ lão gia gật đầu: “Tôi cũng nghĩ vậy, vậy nên tôi mới bảo nó về trước, sau đó cử người xử lý tốt rồi mới cho người đi đón nó.”
Bà Lộ thở dài: “Haizzzz, thật sự là quá mức cực đoan rồi, nó như thế này khiến tôi rất lo lắng, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện thôi...”
“Đúng vậy, trở về lại tìm bác sĩ tâm lý khám cho nó xem sao.”
“Cũng chỉ có thể như thế thôi, hy vọng sau này nó có thể từ từ tốt dần lên, chờ Hướng Đông về, nói chuyện này cho nó nghe, bảo nó tự thu xếp đi.”
Cả hai ông bà đều rất buồn phiền, đứa trẻ Dư Viễn Phàm này rất phiền phức, ai có thể nghĩ ra rằng một đứa trẻ mà lại có thể quá khích đến mức này, hơn nữa, mặc cho người khác có giải thích với nó như thế nào thì nó cũng không hề để vào tai.
Hai người quay lại phòng khách, ông Lộ nói: “Cháu về trước đi, chuyện của cháu, ta sẽ cân nhắc.”
Trên đường, bước chân của Dư Viễn Phàm vô cùng nhẹ nhàng. Cậu ta tưởng tượng ra mình sẽ nhanh chóng trở thành thiếu gia nhà họ Lộ, có thể được giống như Lộ Tu Triệt, ra vào có xe đón người đưa, bên cạnh có vệ sĩ, muốn ăn gì thì ăn, muốn mua gì thì mua, cậu liền trở nên vô cùng vui vẻ.
Nhanh thôi, cậu sẽ có thể thoát khỏi hoàn cảnh sinh hoạt trước kia, cậu sẽ không bao giờ... phải để ý sắc mặt của kẻ khác, không bị người khác bắt nạt, cậu sẽ có thể đường đường chính chính phân cao thấp với Lộ Tu Triệt.
Dư Viễn Phàm nhìn về phía cao ốc ở xa xa: “Lộ Tu Triệt, mày cứ chờ đó mà xem!”
...
Nhà họ Lộ, Lộ lão gia lắc đầu: “Tôi thấy nó thật sự không có thuốc nào cứu được rồi...”
Bà cụ vỗ vỗ bả vai Lộ lão gia, bưng chén nước đưa cho ông: “Đừng cáu giận nữa, tất cả đều là do Dư Mộng Nhân tạo nghiệt. Một đứa bé tốt là thế mà lại bị cô ta giáo dục thành ra như vậy. Ông đến đây nào, uống miếng nước cho bớt đi nào...”