Cô giúp việc vội vàng nói: “Chúng tôi cũng không biết, trước khi ông cụ phát bệnh, có một đứa bé tên là Dư Viễn Phàm tới đây, cậu ta còn ầm ĩ một trận với ông cụ, sau khi cậu ta rời đi không bao lâu thì ông cụ liền phát bệnh, vừa mới gọi xe cấp cứu, hiện tại mới đi xong ạ.”
Nếu như thật sự là Dư Viễn Phàm khiến ông cụ tức giận đến phát bệnh thì Lộ Hướng Đông không biết phải làm thế nào bây giờ nữa. Đứa nhỏ kia, đang yên đang lành sao đột nhiên lại chạy tới nhà hắn chứ?
Thư ký nhỏ giọng nói: “Vậy... Không lẽ là ông cụ bị tức quá chăng?”
Lộ Hướng Đông không nói gì, hắn cũng nghĩ vậy, thư ký do dự một lúc rồi nói: “Vậy... Lộ tổng à, nếu tôi nói có câu nào không phải, mong ngài đừng giận. Nếu ông cụ thật sự là người dễ dàng bị người khác làm cho tức giận đến sinh bệnh như vậy thì, ông cụ... ông cụ tức giận ngài nhiều như vậy, thế thì xem ra ông cụ đã phải đi bệnh viện không biết bao nhiêu lần rồi.”
Lộ Hướng Đông đen mặt, nhưng lại nghĩ lại, lời của cậu thư ký nói không phải là không có đạo lý, ông cụ hẳn là đã bị hắn làm cho tức giận biết bao nhiêu lần rồi?
Có lần nào là tức giận nhẹ nhàng đâu? Nhưng hết lần này đến lần khác không phải ông cụ vẫn khoẻ mạnh, không có chuyện gì hay sao? Làm sao lần này lại bị Dư Viễn Phàm làm cho tức đến nỗi phải nhập viện vậy?
Lộ Hướng Đông day day trán, giờ cứ tới bệnh viện rồi tìm bà cụ trước để hỏi thăm tình huống đã rồi nói sau.
Tới bệnh viện rồi, Lộ Hướng Đông vừa hỏi mới biết ông cụ giờ đang ở trong phòng cấp cứu, lúc ấy hắn có chút sợ hãi, phòng cấp cứu ư? Không phải chứ, nghiêm trọng đến thế ư?
Hắn vốn vẫn cho rằng có lẽ không nghiêm trọng đến thế, chắc là chỉ phát bệnh chút thôi, cũng không ngờ rằng từ nhà đưa tới đây, ông cụ lại được trực tiếp đưa vào phòng cấp cứu.
Lộ Hướng Đông chạy đến cửa phòng cấp cứu, thấy đèn phòng vẫn sáng đèn, bà cụ thì ngồi trên ghế ngoài hành lang, hai cô giúp việc ngồi cạnh an ủi bà.
Hắn vội chạy tới, hỏi: “Mẹ, mẹ... Ba con, ông ấy thế nào rồi?”
Bà cụ đã khóc đến mức khắp mặt đều là nước mắt, nhìn thấy Lộ Hướng Đông thì nắm chặt lấy tay hắn, nói không nên lời.
Cô giúp việc bên cạnh nói: “Tình huống của ông cụ vô cùng nguy hiểm, trên đường đưa tới đây... Ngay cả nhịp tim cũng không có, trên đường đi mọi người một mực cấp cứu, hiện tại... Tình huống bên trong cũng không biết là đang như thế nào.”
Trong lòng Lộ Hướng Đông lộp bộp một tiếng, lần đầu tiên hắn có cảm giác ông cụ đột nhiên có thể rời xa hắn, điều này khiến hắn vô cùng hoảng hốt.
Thư ký hỏi: “Sao lại nghiêm trong như vậy, thân thể ông cụ không phải bình thường vẫn luôn luôn tốt hay sao?”
Cô giúp việc lắc đầu: “Chúng tôi cũng không biết... Lần này ông cụ phát bệnh vô cùng nhanh chóng, lại rất nghiêm trọng, mới bắt đầu chỉ có chút cảm giác buồn bực, nhưng không đầy một hồi sau, sắc mặt không bình thường được, không hô hấp được, dù đã cho ông uống thuốc trợ tim, lại nhanh chóng gọi cấp cứu... Từ đầu đến cuối cũng chưa đầy 10 phút.”