Lộ Hướng Đông nghe vậy thì trong lòng bối rối, hắn ôm vai bà cụ, an ủi bà, cũng là an ủi chính mình: “Mẹ, không sao đâu, không sao, ba con nhất định sẽ không có việc gì cả, sẽ không sao...”
“Được, nhưng không thể gặp quá lâu được đâu.”
Sau khi bác sĩ rời đi, ông cụ được chuyển sang phòng điều trị, bà cụ thấy bạn già của mình đang nằm hôn mê bất tỉnh, bà không nhịn được nữa, nước mắt lại chảy dài xuống tiếp.
Bọn họ cũng không nói chính xác được xem ông cụ phải nằm trong phòng theo dõi trong bao lâu.
Sau khi đi ra, Lộ Hướng Đông an ủi bà cụ một phen, đến lúc này mới bắt đầu hỏi thăm tình huống của Dư Viễn Phàm lúc nãy.
“Mẹ, mẹ kể cho con nghe đi, rốt cuộc hôm nay đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Thấy bạn già của mình ít nhất là trước mắt không còn trong cơn nguy kịch, sắc mặt của bà cụ cũng hơi trấn định lên một chút, chậm rãi kể lại cho Lộ Hướng Đông nghe tình huống hôm nay của Dư Viễn Phàm, không thêm thắt bất cứ điều gì mà kể cho Lộ Hướng Đông.
“Hôm nay thằng bé tới đây là vì muốn được bước vào nhà họ Lộ. Nhưng thằng bé lại rất cực đoan, trong suy nghĩ cũng vô cùng vặn vẹo. Ta và ba con cảm thấy nó không phù hợp nên mới không đồng ý. Chúng ta vốn đang thương lượng rằng đợi sau khi con về sẽ thương nghị với con, tuy rằng vẫn không thể cho thằng bé bước vào nhà họ Lộ nhưng mà vẫn có thể tìm cho nó một nơi để đi, không ngờ rằng...