Lộ Hướng Đông sợ tới mức vội nói: “Mẹ... Con không phải là không để ý ba, con chỉ là... Con cũng không nói là con sẽ không gọi cảnh sát, con... Con đặt chuyện này trên người mình, con... Con có chút chần chừ, đó là sự thật, nhưng mà con cũng không giống như...”
Hắn thừa nhận là hắn từng có suy nghĩ muốn giấu nhẹm chuyện này đi, Dư Viễn Phàm dù sao cũng là con trai của hắn, cho dù làm vậy là táng tận lương tâm, nhưng mà... Hắn cũng hy vọng là có thể cho thằng bé một cơ hội, có lẽ, Dư Viễn Phàm cũng không biết rằng sự tình có thể náo loạn nghiêm trọng đến mức này.
Có lẽ, thằng bé không hề cố ý...
Bà Lộ không muốn nhìn Lộ Hướng Đông nữa, bà nhắm mắt lại: “Đủ rồi, tôi không muốn nghe anh nói gì nữa, chuyện này đã vô cùng rõ ràng rồi. Anh không cần phải giải thích gì với tôi cả, cứ giữ lại, chờ khi ba anh tỉnh thì anh đi mà nói với ông ấy. Đương nhiên, đó là nếu ba anh còn có thể tỉnh lại được.”
Trong lòng bà Lộ, so với con trai, kỳ thật, người bạn già làm bạn cả đời với bà còn quan trọng hơn nhiều.
Trước đây tính tình bà rất tốt, đối với ai cũng rất hòa nhã, nhưng lần này không có nghĩa là không còn cách nào khác.
Nhất là khi bạn già của bà xảy ra chuyện như vậy, bác sĩ nói lần này là may mắn, lượng thuốc không nhiều, nếu dùng nhiều hơn, căn bản là không đợi được tới lúc bác sĩ đến rồi.
Lần này là may mắn nên ông cụ nhà bà mới có thể vẫn nằm ở bệnh viện, tuy rằng còn chưa vượt qua thời kỳ nguy hiểm nhưng ít nhất là vẫn còn sống.
Nhưng mà, lần này vận khí tốt cũng không nói được gì, chuyện này có thể cứ thế mà bỏ qua cho xong, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc bà đồng ý bỏ qua không truy cứu đầu sỏ của vụ này.