“Hừ, một thằng nhóc con mười mấy tuổi đầu. Cho dù có lợi hại, cũng chỉ là loại thích phô trương mà thôi.”
Dư Viễn Phàm gật đầu: “Sau này cơ hội thu thập nó còn nhiều mà.”
“Đúng vậy, tạm thời trước mắt chịu nhịn nó một chút, rất nhanh thôi, nhà họ Lộ sẽ là của chúng ta. Đến lúc đó, con cứ chờ nhìn bộ dạng nó phải xin ăn ở dưới chân con như thế nào.”
Dư Viễn Phàm nhớ tới sắc mặt cao ngạo kia của Lộ Tu Triệt cuối cùng cũng không kiêu ngạo nổi, tâm tình liền cực kỳ vui thích. Bóng ma tối hôm qua nhất thời tan đi một ít.
Đến lúc đó, cậu trước hết thu thập Lộ Tu Triệt, sau đó thu thập Nhạc Thính Phong…
Để cho bọn chúng ngông cuồng trong trường, cậu muốn khiến cho hai người bọn chúng đều phải quỳ xuống dưới chân mình, rốt cuộc muốn kiêu ngạo cũng không được nữa.
Hai mẹ con bọn họ còn không biết, giờ phút này bên phía cục cảnh sát đã điều tra gần như hoàn thành rồi.
10 giờ sáng, bộ phận kỹ thuật của cục cảnh sát đã đem theo ba cái chén, trong đó có 1 cái còn lưu lại thành phần dược vật của thuốc kích thích giống như trong cơ thể Lộ lão gia. Trên cái chén đó tìm được dấu bốn vân tay.
Một cái là vân tay của ông cụ, một cái là của người giúp việc pha trà, một cái của người giúp việc thu dọn chén trà, còn có một cái… là vân tay lạ.
Ba người trước có thể loại trừ, kẻ bỏ thuốc vào chén chính là kẻ sở hữu vân tay lạ này.
Vụ án này rất đơn giản, giờ chỉ cần triệu tập người bị nghi ngờ đến, sau đó thu thập vân tay của bọn họ, tiến hành so sánh đối chiếu là được.
Cảnh sát xác định vụ án không có sai sót, đội trưởng Trương bên cảnh sát hình sự nói: “Hiện giờ có thể gọi hai mẹ con kia đến trước, so sánh với mẫu vân tay này, xác định chắc chắn là có thể bắt giữ ngay.”
“Vậy bây giờ chúng ta đi bắt người ư?”
“Trước mắt không vội, thuốc này từ đâu đã rõ ràng, nhưng đây không phải là loại thuốc lưu thông bình thường trong thành phố, đứa nhỏ kia không có khả năng mua được. Trước hết dựa vào ảnh chụp của mẹ nó là Dư Mộng Nhân đi thăm dò rõ ràng cô ta kiếm được thuốc như thế nào, mua thuốc từ người nào. Đem chứng cứ liên quan thu thập đầy đủ, làm cho rõ ràng rồi hẵng bắt người.”
Đối với cảnh sát mà nói điều tra như vậy có chút phiền toái nhưng cũng không khó. Bên trên thành phố không lưu thông, vậy khẳng định là thế giới ngầm.
Con đường lưu thông ngầm, thực ra phạm vi rất nhỏ. Cục cảnh sát cũng có một số tay trong ở đó, có thể tìm được.
4 giờ chiều, rốt cuộc cũng từ một tay lái buôn thuốc cấm trên chợ đen tìm được manh mối, hôm trước đúng là Dư Mộng Nhân lấy một gói thuốc từ chỗ hắn.
Từ chứng cứ này cộng với dấu vân tay tìm được lúc trước, cảnh sát quyết định đã có thể ra tay bắt giữ hai mẹ con kia.
Cảnh sát từ trước đã sắp xếp trạm gác ở bên ngoài khu nhà của mẹ con Dư Viễn Phàm, chỉ cần có lệnh thu lưới là cảnh sát có thể lập tức hành động ngay.
Trong lúc hai mẹ con vẫn còn đang vui vẻ ở nhà cắn hạt dưa, xem ti vi, chuông cửa đột nhiên vang lên. Hai người ngạc nhiên, Dư Mộng Nhân còn cười nói: “Đoán xem là ai nào? Còn không phải là Lộ Hướng Đông tới đây tiếp chúng ta sao?”
Dư Viễn Phàm không nhúc nhích: “Có thể, Lộ Hướng Đông chẳng phải vẫn luôn bị lão già đó đánh chửi sao. Con không tin hắn không nghĩ ngợi gì. Còn không phải là thấy ba hắn sắp chết rồi, cảm thấy bản thân mình sắp được giải thoát.”
“Để mẹ ra xem.” Dư Mộng Nhân tâm tình kích động, vội vã đứng lên vuốt vuốt tóc, sửa sang lại quần áo một chút rồi đi ra mở cửa.
Cửa trước vừa mở ra, Dư Mộng Nhân nhìn thấy người ở ngoài cửa liền sững sờ tại chỗ.
Dư Viễn Phàm chờ một lúc không thấy tiếng động gì, hỏi: “Ai vậy?”
Dư Mộng Nhân muốn nói gì đó, cũng không biết lúc này nên nói cái gì?
Cô ta vạn lần không ngờ tới phía sau cửa chỉ thấy mấy người mặc đồng phục đứng đầy ở đó.
Dư Viễn Phàm cảm thấy không đúng, đứng lên hỏi: “Sao thế, sao mà không nói gì vậy...”