Cảnh sát lập tức hỏi: “Vậy cậu có biết số thuốc còn lại ở đâu không?”
Dư Viễn Phàm lắc đầu: “Cháu không biết, nhưng các chú có thể đến nhà cháu tìm xem. Có lẽ bà ấy còn giữ lại, cũng có thể là đã bỏ đi rồi…”
“Nhưng mà, chú cảnh sát. Các chú phải tin cháu, thật sự là cháu không nghĩ đến chuyện giết người đâu. Cháu mới chừng này tuổi sao có thể nghĩ tới chuyện giết người chứ. Là mẹ cháu nói với cháu, xúi cháu làm, còn nói cháu có thể bước vào nhà họ Lộ. Chỉ cần ông cụ chết đi thì sẽ không có người nào có thế ngăn trở chúng cháu nữa…”
Dư Viễn Phàm có ý đồ đem tất cả trách nhiệm đều đổ lên đầu Dư Mộng Nhân. Cậu còn trẻ, cậu mới có mười bốn tuổi đầu. Cậu thật sự không muốn tương lai nhiều năm sau đều bị coi như tội phạm thiếu niên mà nhốt lại một chỗ, như vậy thì cuộc đời cậu coi như xong rồi.
Cảnh sát gật đầu, đặt bản ghi chép lời khai xuống: “Tốt, chúng tôi biết rồi. Tiếp theo chúng tôi sẽ tiếp tục điều tra. Nếu những lời cậu nói là thật, cậu cũng không phải là chủ mưu, vậy thì hình phạt của cậu cũng tự nhiên được giảm đi.”
Cảnh sát thở dài, trước hết đem Dư Viễn Phàm nhốt lại, sau đó mang theo khẩu cung tiến vào phòng thẩm vấn Dư Mộng Nhân.
Giờ phút này Dư Mộng Nhân vẫn đang rất mạnh miệng, hoàn toàn không hợp tác. Thủy chung đều tỏ ra bản thân mình cái gì cũng không biết.
Cảnh sát đưa khẩu cung của Dư Viễn Phàm cho hai đồng nghiệp đang thẩm vấn.
Sau khi hai người xem xong, ngẩng đàu hỏi: “Cô còn chưa chịu thừa nhận rằng mình có can hệ với chuyện này sao?”
Dư Mộng Nhân gật đầu: “Đương nhiên là không can hệ tới tôi. Các người bây giờ hẳn là đã rõ ràng rồi, chuyện phát sinh ngày hôm đó, tôi còn không rời khỏi nhà riêng tới một bước, chẳng hề đi đâu cả. Các người nói xem tôi làm thế nào có thể chạy đến nhà họ Lộ mà đầu độc chứ. Huống chi người nhà họ Lộ cũng có thể đứng ra làm chứng, tôi đã rất nhiều ngày không có đến nhà họ Lộ.”
Dư Mộng Nhân cho rằng lúc này mặc kệ có thế nào cũng chẳng thể tính đến trên đầu cô ta, cùng cô ta nửa điểm can hệ cũng chẳng có.
Cảnh sát cười cười, “Thật đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà. Nào, vấn đề của cô, chúng ta cứ chậm rãi mà nói.”
“Bây giờ đứa con trai cô ở bên kia đã xác nhận rồi. Trên cái chén nước mà Lộ lão gia uống có dấu tay của nó, hơn nữa dấu vết thuốc còn dính trên chén đó cùng với thuốc lưu lại trong cơ thể người bị hại có thành phần hóa học giống hệt nhau, là cùng một loại thuốc…”
Ngón tay Dư Mộng Nhân run rẩy một chút, không ngờ lại điều tra ra. Bất quá chuyện này vẫn nằm trong kế hoạch của cô ta, thế nên cô ta cũng chẳng hề kích động chút nào, cô ta nói: “Vậy thì thế nào? Như vậy cũng chỉ có thể chứng minh là Tiểu Phàm bỏ thuốc. Tuy rằng tôi có lấy làm tiếc, tôi cũng không dám nghĩ tới chuyện này lại do con trai mình làm. Nhưng sự tình đã xảy ra, tôi cũng đành bất lực. Chuyện này là Tiểu Phàm làm, nếu các người muốn nó chịu trách nhiệm vậy để cho nó chịu. Tôi không có ý kiến gì nữa. Nhưng chẳng phải vậy tức là chuyện này không can hệ gì tới tôi không phải sao?”
Dư Mộng Nhân từ sớm đã tính toán kỹ. Nếu Dư Viễn Phàm bị điều tra ra, vậy những gì cô ta cần làm là nhanh chóng thoát ly quan hệ cùng thằng bé, không thể bị liên lụy.
Cảnh sát không nhanh không chậm hỏi: “Cô là mẹ nó, các người ở cùng một chỗ, nó muốn ra tay giết người chẳng lẽ cô lại không hề hay biết sao?”
Dư Mộng Nhân nói: “Tôi làm sao mà biết được. Tuy nó là con trai tôi, chưng mà tôi cũng chẳng thể một ngày 24 giờ đều chú ý từng hành động của nó chứ. Huống chi nó đã 14 tuổi chứ không phải 4 tuổi, nó tự chủ hành vi của mình cũng là bình thường, chưa kể… Nó ở trong trường bị đứa con của Lộ Hướng Đông là Lộ Tu Triệt bắt nạt, nó hận nhà họ Lộ. Như tôi thấy, cũng là bình thường.”
Cảnh sát nhịn không nổi cảm giác rét lạnh trong người không nói nên lời. Hai mẹ con này thật là… Khiến cho người ta không biết phải nói cái gì cho phải.