Điều duy nhất khiến hắn thấy đáng tiếc duy nhất chính là Dư Viễn Phàm… Dù thế nào thì thằng bé cũng là con trai hắn, nhưng nó đã bị Dư Mộng Nhân hại mất rồi.
Lộ Tu Triệt chờ hắn gác điện thoại mới quay qua bà Lộ nói: “Bà nội, cảnh sát nói vụ án của ông nội đã điều tra xong rồi. Bên phía cảnh sát đã bắt được người hạ độc là hai mẹ con Dư Mộng Nhân. Chứng cứ vô cùng xác thực, hơn nữa hai người bọn họ đã nhận tội rồi. Bà yên tâm, hai người bọn họ không ai chạy thoát được đâu.”
Bà cụ đầu tiên là vành mắt đỏ lên, sau đó vẻ mặt căm phẫn nói: “Ta thật là hối hận mà… Lúc trước ông nội con nói rằng phải xử lý dứt khoát người đàn bà kia, ta còn ngăn cản ông ấy. Ta còn nói giúp cho cô ta, ta thật là… Nếu sớm biết cô ta độc ác như vậy, ta nhất định không nói giúp cho con tiện nhân đó. Để cho ông nội con xử lý cô ta, đỡ để tai họa rơi xuống nhà họ Lộ này…”
Lộ Hướng Đông bước đến trước mặt bà Lộ cúi đầu: “Mẹ, con xin lỗi, trước kia… là con hồ đồ, con… đã sai rồi…”
Lúc này đây hắn thật sự biết mình đã sai rồi. Thế nhưng cái giá phải trả quả thực là quá lớn.
Bà cụ hung dữ liếc hắn một cái: “Anh bây giờ nói cái này còn có ý nghĩa gì chứ? Anh có thể làm cho ba anh tỉnh lại không hả?”
Lộ Hướng Đông giống như hồi nhỏ lúc làm sai chuyện, chỉ biết đứng im trước mặt bà cụ, không biết nên nói gì, cũng không biết nên làm gì?
Lộ Tu Triệt thở dài, thật là… Haizz…
...
Mẹ con nhà họ Dư cuối cùng cũng không còn gây ầm ĩ nữa. Lộ lão gia trải qua ba ngày nguy hiểm nhất, rốt cuộc cũng trong cảnh kinh hồn bạt vía mà vượt qua được. Thế nhưng rốt cuộc bao giờ Lộ lão gia mới có thể tỉnh lại thì vẫn chẳng ai biết rõ..
Lộ Tu Triệt nghỉ học hai ngày, giờ quay lại trường tiếp tục học. Trong giờ giải lao, cậu điên cuồng học bù, muốn đem bài học trong hai ngày không lên lớp nhanh chóng bổ sung.
Trong lớp không có Dư Viễn Phàm làm chướng mắt, Lộ Tu Triệt tâm tình ít nhiều cũng tốt hơn chút.
Nhạc Thính Phong quay qua đưa cho cuốn vở ghi môn địa lý, hỏi: “Chuyện nhà cậu đã xử lý ổn chưa?”
Lộ Tu Triệt một bên chép lại bài vở của Nhạc Thính Phong, một bên gật đầu: “Xong xuôi rồi, bà nội tớ mỗi ngày đều vào bệnh viện thăm ông nội. Ba tớ thành thật đi làm, không bao giờ… còn có ý nghĩ khác nữa. Dư Mộng Nhân và Dư Viễn Phàm đều bị nhốt trong trại giam, chờ ngày mở phiên tòa.”
“Thanh tịnh rồi.”
Lộ Tu Triệt thở dài: “Đúng vậy, rôt cuộc cũng được thanh tịnh rồi.”
Hai mẹ con kia tự mình đi tìm đường chết.
Nếu hai người bọn họ có thể an phận một chút, thành thật, không tác quái. Chậm rãi chờ đợi, đến lúc Lộ lão gia mất rồi, chẳng phải có thể bước vào nhà họ Lộ sao… Đáng tiếc, bọn họ quá hấp tấp rồi.
Nhạc Thính Phong hỏi thêm một câu: “Cậu có tới xem bọn họ sao không?”
Lộ Tu Triệt lắc đầu: “Thật ra tớ muốn đến xem bộ dạng bọn họ sa sút như nào, đáng tiếc… Không có cơ hội, tớ xem ra không đi được rồi.”
Giờ phút này, Lộ Hướng Đông đứng ở ngoài cửa trại giam, đứng một lúc lâu mới tiến vào.
Hai ngày nay Dư Mộng Nhân và Dư Viễn Phàm không ngừng đề nghị gặp hắn, nhưng mà hắn không đến.
Hôm nay, ánh mặt trời thật đẹp, thời tiết cũng ấm lên mấy độ.
Lộ Hướng Đông sau khi do dự một lúc lâu cũng đến trại giam, chủ yếu là để gặp Dư Viễn Phàm một lần.
Dư Viễn Phàm vừa thấy Lộ Hướng Đông tới, cả người đều kích động, không ngừng gọi ba.
“Ba, Ba… Con sai rồi, con không nên nghe lời mẹ nói bỏ thuốc hại ông nội. Con biết sai rồi, là con bị bắt buộc làm, con cũng không có cách nào. Ba, con là tòng phạm, con còn chưa có trưởng thành… Nhà họ Lộ lợi hại như vậy, nhất định có thể đưa con ra có phải không? Ba, ba sẽ giúp con phải không?”