Lát nữa Du Dực phải lái xe đưa hai đứa nhỏ về trường học, rượu này dù nói gì cũng không thể uống.
Anh nói: “Hôm nay thực sự không thể uống, hay là tôi lấy trà thay rượu, sau này đến khi cậu có thời gian hai chúng ta sẽ tụ tập riêng.”
Nếu đổi lại là người khác, chú rể nhất định sẽ nói gì cũng phải uống, nhưng Du Dực còn có hai đứa nhỏ nên anh ta vui vẻ gật đầu.
“Được, hôm nay đành tha cho anh, hôm khác tụ tập cậu nhất định phải tự phạt ba ly.”
Du Dực gật đầu: “Không thành vấn đề...”
Cô dâu nhìn Du Dực, trong lòng thực sự bực bội, bề ngoài rất tuấn tú lịch sự, tại sao làm việc lại keo kiệt bủn xỉn như vậy.
Quan hệ tốt? Tốt còn cầm đến cái lì xì mỏng quẹt như thế, lại còn dẫn theo hai đứa nhỏ thêm ăn thêm uống, vẫn còn nghĩ đến việc sau này sinh con, bảo bọn họ đến tặng lì xì, đúng là không biết xấu hổ.
Vốn dĩ cô ta vẫn muốn giữ bộ mặt khách khí, nhưng mắt nhìn thấy chồng mình cứ lôi kéo Du Dực nói này nói nói kia không định dừng lại, phía sau vẫn còn hai bàn người nhà của cô ta, cô ta cũng nản phải tiếp tục giữ bộ mặt khách khí nữa, kéo chú rể một cái: “Dù sao cũng không uống rượu, cũng đừng uống nữa, đi thôi, đằng sau vẫn còn mấy bàn nữa kìa.”
Làn da của chú rể màu đồng cổ, uống rượu vào cả khuôn mặt đều đỏ ửng, mặt mũi cân đối, thật ra là một người khá có khí khái của đàn ông, chỉ là lúc đi sẽ phát hiện, chân trái của anh ta bị thọt, nếu không cũng sẽ không đợi đến giờ mới kết hôn.
Tính cách của chú rể ngay thẳng phóng khoáng, không để ý đến suy nghĩ nhỏ nhen của cô dâu, kéo Du Dực nhất định không đi.
Anh ta nói: “Vội vàng cái gì chứ, anh và Du Dực bao nhiêu năm rồi mới gặp lại nhau, hiếm lắm mới gặp được nhau, anh rất vui, em đợi anh một lát, dù sao cũng không vội.”
Cô dâu kéo cánh tay của anh ta: “Nói cái gì mà nói, có gì đáng nói đâu, người bên nhà mẹ em vẫn còn đang chờ kia kìa, anh không nhìn thấy à?”
Không khí bỗng chốc trở nên ngượng ngập, phù dâu đứng sau cô cầm lì xì vội vàng nói: “Ngày đại hỉ, bạn bè cũ gặp nhau nhất định là xúc động, hay là qua mấy bàn còn lại mời rượu trước rồi quay lại nói chuyện?”
Chú rể không muốn cãi nhau với cô dâu trong lúc này, hôn nhân đại sự cả đời là chuyện ưu tiên hàng đầu, ai muốn làm ồn ào chứ.
Thế nhưng những loài đó của cô dâu khiến chú rể thực sự không thể nào hiểu được, đây là chiến hữu cùng vào sinh ra tử với anh ta, những người khác có thể sánh bằng sao?
Huống hồ, chiến hữu đang ở bên cạnh, người ta bận bịu như vậy cũng đặc biệt đến đây tham dự hôn lễ, vậy mà vợ của anh ta lại còn tức giận với người ta, việc này thực sự làm cho chú rể mất mặt.
Anh ta trầm mặt xuống nói: “Không nhìn thấy, người nhà em quan trọng, lẽ nào bạn anh không quan trọng à?”
Cô dâu trợn trừng mắt nói: “Anh nói cái gì? Anh nói lại một lần nữa cho em...”
Phù dâu vội vàng kéo cô ta lại: “Được rồi, được rồi, chị họ, chị nói lớn tiếng như vậy làm cái gì, đây là hôn lễ của chị đó?”
Cô dâu tức giận đến nỗi lớp trang điểm dầy cộp cũng không thể nào che đậy được sự gớm guốc của cô ta, nếu không phải là phù dâu kéo chặn lại, thì cái tư thế đó của cô ta dường như muốn đánh nhau với chú rể.
Du Dực cảm thấy cô dâu hình như rất ghét anh, nhưng anh cũng thật không thể rõ là vì tại sao?
Nếu là bình thường, Du Dực nào có nhẫn nhịn, nhưng hôm nay là hôn lễ của người anh em của mình, anh không muốn làm lớn chuyện, liền vỗ vỗ vai người anh em: “Được rồi, dù sao hôm nay cũng không thể uống rượu cùng cậu được, cậu cứ đi bận việc trước đi, cuối tuần này nếu cậu có thời gian thì ra ngoài chúng ta tụ tập.”
Thanh Ti và Nhạc Thính Phong nhìn nhau một cái, cả hai đứa nhỏ đều cảm thấy, tính khí của ba hôm nay thật tốt.
Chú rể cả gương mặt áy náy: “Xin lỗi anh Dực, cuối tuần này tôi đền tội với anh.”
Du Dực vừa cười vừa nói: “Đền tội cái gì chứ, mau đi đi, ngày đại hỉ, vui vẻ một chút.”