Còn phía Trần Phong, phía cô dâu nghe thấy anh ta nói vậy, đầu tiên là sững sờ, trong lòng thoáng qua chút hoảng loạn, ngay sau đó liền tức giận nói: “Cái gì, cậu lại dám nói vậy à? Con gái tôi có điểm gì không xứng với cậu. Một kẻ tàn phế như cậu, cậu lấy con gái tôi đã phải đốt nhang mà tạ ơn rồi, cậu lại còn dám nói không làm nữa, cậu cho rằng nhà chúng tôi là cái gì?”
Đối với cả nhà cô dâu mà nói, hôn lễ này bọn họ có thể nói không làm, nhưng, Trần gia không thể nói, Trần gia phải cầu xin bọn họ.
Trần Phong cười khẩy: “Đúng, con gái chú tốt quá, tôi tự biết không xứng được, chẳng phải nhà chú nói hôn lễ này không làm nữa hay sao? Được, tôi tác thành cho con gái chú, đừng để một cô gái điều kiện tốt như vậy phải theo tôi chịu thiệt thòi uất ức, để tránh việc người như tôi làm lỡ mất tương lai tươi đẹp của cô ta.”
Cả nhà cô dâu trong bỗng chốc ai nấy đều vô cùng kinh ngạc, việc này hoàn toàn khác so với những gì họ nghĩ.
Ba Trần nghe thấy câu này, thấp giọng trách mắng: “Trần Phong, kết hôn không phải là trò trẻ con.”
“Chính bởi vì không phải chuyện trẻ con, con mới không muốn để ba và mẹ con nửa đời sau này không được sống yên ổn. Ba, lần này nghe con đi.”
Ba Trần vốn định nói thêm gì đó, nhưng nhìn thấy sự mệt mỏi trên gương mặt của con trai, trái tim bỗng đau nhói.
Đứa con trai này của ông, từ trước đến giờ chưa từng để mọi người lo lắng, cho dù ngày đó chân bị đứt, bác sĩ đều nói cái chân này phế rồi, có thể phải cắt cụt, cho dù khi đó cả nhà đều lo lắng nhưng chỉ duy nhất nó là không. Những ngày khó khăn nó đều an ủi mọi người nói không sao, không sao, có thể đứng lên được.
Ba Trần ngoảnh đầu nhìn mặt mũi chua ngoa gớm ghiếc cả nhà gái bỗng bừng tỉnh. Ông cảm thấy, một gia đình như vậy dựa vào đâu mà xứng với đứa con trai tốt của ông!
Ông gật đầu, vỗ vỗ vai con trai: “Lần này, ba với mẹ sai rồi, vẫn may, coi như chưa quá muộn.”
Sau khi ba Trần nghĩ thông, nói với ba của cô dâu: “Hôn lễ này, chúng tôi không làm nữa, chúc con gái ông sau này tìm được một nhà tốt hơn, hôn lễ này hủy bỏ.”
Phía nhà gái hoàn toàn không biết xoay sở ra sao, việc này... không, không phải... nên cầu xin bọn họ sao? Mà lại thật sự nói không làm nữa...
Khuôn mặt cô dâu thoáng qua chút hoảng loạn, nếu Trần Phong thực sự không kết hôn với cô ta nữa vậy biết kiếm đâu một tên dễ lừa tiêu tiền như nước giống anh ta chứ.
Trong lòng ba cô ta nhanh chóng suy nghĩ, cho dù hôn lễ này có thật sự không thành, cũng phải lấy từ Trần gia một khoản.
Ông ta chỉ vào Trần Phong nói: “Được, được... Trần gia nhà các người được lắm, được, chẳng qua chỉ ỷ vào con trai ông làm quan chức trong bộ đội, ức hiếp dân thường chúng tôi, đánh con gái tôi thành ra thế này. Các người cho rằng không hết hôn là xong à, tôi nói cho các người biết đừng có hòng!”
Vừa rồi còn nói con trai nhà người ta là một kẻ tàn phế, vô dụng, kết quả hiện giờ quay ngoắt miệng, lại nói người ta ỷ vào đứa con trai què là quân binh ức hiếp bọn họ.
Những lời này nói ra, cũng không thấy xấu hổ.
Du Dực đi tới gần vừa hay nghe được những lời này, anh cười ha hả, đúng là gặp phải một tên vô lại không biết xấu hổ.
Anh xem xem cái nhà này còn không biết xấu hổ đến mức nào, đợi một lát nữa rồi trừng phạt bọn họ.
Trần Phong hỏi: “Vậy các người muốn thế nào?”
Ba cô dâu mở miệng: “Tinh thần của con gái tôi bị tổn thất, thanh xuân bị tổn thất, còn thêm tiền thuốc. Khuôn mặt của con gái quan trọng biết chừng nào, các người đền nổi không? Bởi vì cậu, mấy tháng nay con gái tôi nói không chừng đã bỏ qua bao người có điều kiện tốt hơn cậu, tổn thất này tính thế nào?”
Trong đám đông có người suỵt một tiếng, cái dáng vẻ mặt dày vô liêm sỉ này cũng quá khó coi rồi, lời này cũng có thể nói ra được.
Trần Phong liền biết, đám quỷ hút máu người bên phía nhà gái sẽ không dễ dàng tha cho anh ta như vậy.