Nói là nói vậy, nhưng trong lòng Du Dực lại nghĩ, đừng trả, nhất định đừng chủ động trả, nếu không ông đây sao có thể ra oai được!
Thanh Ti nhỏ giọng nói với Nhạc Thính Phong: “Ba thật ngầu.”
Khóe miệng Nhạc Thính Phong hếch một cái, thế này đâu gọi là ngầu, rõ ràng là xảo quyệt, cáo già mà!
Hầy, chỉ có thể mê hoặc cô gái nhỏ mà thôi.
Có điều nghĩ đến Du Dực tốt xấu gì cũng là chú của cậu, trước mặt của Thanh Ti cũng không thể nói lời không hay về ba người ta, cho nên cậu dối lòng gật đầu: “Ừm, ngầu.”
Khoản tiền khổng lồ đang nắm trong lòng bàn tay, cô dâu dù bất luận thế nào cũng không chịu buông tay, gào lên nói: “Tóm lại số tiền này là của tôi, tôi sẽ không đưa cho anh đâu, tôi nói cho anh biết, tiền này là của tôi, Trần Phong... chúng ta đã tổ chức hôn lễ rồi, chúng ta chính là vợ chồng, em đã là vợ của anh, đây là lì xì mừng của chúng ta, làm gì có chuyện trả lại chứ, lẽ nào anh đều không quan tâm hay sao?”
Cô dâu đến bây giờ mới cảm thấy, Trần Phong không quá lưu luyến người vợ điều kiện ưu tú như cô ta.
Trần Phong tưởng như sắp buồn nôn mà chết: “Tiệc cưới? Hà, sợ là cô đã quên rồi nhỉ, dựa vào người đã hiểu luật hôn nhân như tôi, chỉ có đăng kí, nhận giấy chứng nhận kết hôn mới có thể chính thức làm vợ chồng, tôi với cô được coi là gì? Chẳng qua chỉ là một bữa tiệc cưới chưa làm xong mà thôi, tốt nhất cô nên mang tiền qua đây, trả lại anh Dực của tôi, nếu không, người nhà cô ai cũng đừng hòng rời khỏi khách sạn này.”
Nếu đó là một hai trăm tệ vậy cũng có thể cho qua, nhưng nhiều tiền như thế, Trần Phong nào có thể để bọn họ đi?
Số tiền này, cho dù Du Dực không cần, anh ta cũng phải đòi lại để trả anh ấy.
Cô dâu trốn sau lưng ba mẹ cô ta: “Vậy tôi cũng không đưa, đây là tiền của tôi, các người ai cũng đừng hòng cướp tiền của tôi.”
Du Dực thật sự muốn nhổ vào mặt cô ta: “Hà, tiền của cô, cô chỉ cần mấp máy môi trên môi dưới nói là tiền của cô thì sẽ là của cô à? Sao cô không nói ngân hàng còn là của nhà cô mở ra đi.”
Ba mẹ cô dâu cũng vò đầu bứt tai muốn ôm số tiền này trở thành của mình, nhiều tiền như vậy, đã đến tận tay rồi nếu như trơ mắt nhìn nó bay mất, bọn họ sẽ xót xa ân hận mà chết mất.
Ba cô dâu đứng ra: “Đừng nóng vội, tất cả đều đừng nóng vội, có việc chúng ta cùng thương lượng từ từ.”
Ông ta nói với Trần Phong lấy lòng: “Con rể à, trước đây đều là do chúng ta không tốt, ba vợ đây nhận lỗi với con...”
Câu nói này chọc giận đến mẹ Trần, mẹ Trần tính tình vốn dĩ rất tốt đã đứng ra nói: “Dừng lại, gọi ai là con rể đấy, lại còn ba vợ? Lúc trước không thèm để ý bây giờ hối hận rồi à, giờ nhìn thấy chiến hữu của con trai tôi mang đến mừng lì xì nhiều tiền như thế, thấy tiền là mờ mắt, xem trọng tiền tài, lại muốn kết thông gia với nhà nghèo chúng tôi rồi à, tôi nói cho các người biết, đừng có hòng, cái bộ mặt tham lam vô sỉ, bỉ ổi đê tiện của các người, căn bản không xứng với con trai tôi.”
Bà cũng đã thực sự nhận ra rõ ràng cả nhà họ là những cái thứ gì, thực hối hận trước đó đã khuyên con trai lấy một người phụ nữ như vậy.
Mẹ Trần cười khẩy: “Con trai tôi cho dù cả đời này có phải sống độc thân, cũng không thể nào lấy con gái ông được, cũng không xem xem con gái ông đức hạnh thế nào, còn thật sự tưởng rằng bản thân là tiên nữ à, hà... Không phải các người tùy tiện là có thể tìm thấy một người điều kiện tốt hơn con trai tôi hay sao? Tốt thôi, đi tìm đi, tôi muốn xem xem cô ta có thể tìm người tốt đến thế nào.”
Cô của Trần Phong cũng đứng một bên lên tiếng phụ họa: “Cắt, loại con gái như thế, lấy về rồi thế nào cũng muốn ly hôn, có người đàn ông nào chịu được chứ!”
Người nhà Trần gia tới tấp gật đầu, bọn họ đều có cảm giác cuối cũng cũng giải tỏa được sự tức giận.
Ba mẹ Trần Phong càng cảm thấy trong lòng kiềm chế suốt mấy tháng nay cuối cùng đã thoải mái dễ chịu, tâm trạng bỗng chốc trở lên rất vui vẻ.