Lần này đổi lại thành bên nhà gái cho dù trong lòng có tức giận cũng không dám lên cơn, bọn họ hiện giờ phải cầu xin Trần gia cưới con gái yêu của bọn họ.
Du Dực chìa tay ra: “Tôi không có nhiều thời gian mà kì kèo với mấy người, mang ra đây, tiền của tôi, tôi dù có cho ăn xin cũng không thể cho các người!”
Người nhà Trần gia cũng dồn dập chìa tay ra: “Đúng, đưa tiền, mang tiền của chúng tôi trả lại đây, hôn lễ không làm nữa lại còn muốn vơ vét tiền của chúng tôi, đừng có hòng.”
Người nhà của cô dâu cũng đã bắt đầu lưỡng lự, bọn họ cũng muốn lấy lại tiền của mình, nhưng quan hệ giữa họ vẫn còn ở đây, không dễ nói chuyện.
Cô dâu nắm chặt tờ ngân phiếu sống chết không chịu buông, cô ta sợ ba mẹ mình cũng không lo cho cô ta, nhỏ giọng nói: “Ba mẹ không thể đưa, nhiều tiều như vậy, thêm vào số tiền trước đó mua nhà cho em là đủ rồi...”
Ba mẹ cô dâu vừa nghe thấy đúng, tiền mua nhà cho con trai đủ rồi.
Cho nên, số tiền này nhất định không thể trả lại đối phương.
Cho nên cả nhà cô dâu đã kiên quyết dự định không trả lại.
“Tấm ngân phiếu này là anh mang đến, cho dù hôn lễ này không làm nữa thì anh cũng đã mang đến rồi, vào tay của ai thì chính là của người đó, cho dù cảnh sát có đến chúng tôi cũng không sợ.”
Du Dực gật đầu: “Được, hôm nay tôi cũng coi như thực sự được nhìn thấy, cái gì gọi là mặt dầy vô liêm sỉ, nếu các người đã nhất quyết không trả, tôi cũng không sợ, chúng ta cứ từ từ.”
Anh ngoảnh đầu nói với Trần Phong: “Bảo người nhà cậu trông chừng người, đừng để bọn họ rời khỏi đây, đúng rồi, cả nhà bọn họ tên là gì, lục tìm chứng minh thư cho tôi.”
Trần Phong lập tức gật đầu, giống như trước kia khi mọi người cùng nhau làm nhiệm vụ, Du Dực là đội trưởng của anh ta.
Anh ta lập tức dẫn theo hai cậu em họ, lên trên giữ người nhà cô dâu lại, lục lấy chứng minh thư nhân dân đưa cho Du Dực.
Du Dực nhìn một lát rồi gọi điện thoại cho thuộc hạ của mình, anh làm cái gì, chuyên gia tình báo đó, không tin cái nhà tham lam vô đáy này quá khứ lại trong sạch không phạm phải chuyện gì.
Anh nói: “Đúng, khai thác sạch sẽ cả nhà này cho tôi… Những việc trước mắt của các anh dừng lại trước, cho các anh một giờ, nhanh chóng điều tra ra tư liệu rồi gửi cho tôi...”
Du Dực bỗng nhiên quên mất đây là chỗ nào, quay sang hỏi Trần Phong: “Đây là khách sạn gì?”
Trần Phong vội vàng nói: “Khách sạn Huy Hoàng.”
“Gửi cho tôi đến khách sạn Huy Hoàng, nhanh lên.”Du Dực nói xong liền bĩu môi, đây mà còn là huy hoàng? Đồ ăn khó nuốt chết đi được.
Sau khi ngắt điện thoại, Du Dực nói với Trần Phong: “Tôi dẫn con gái và cháu trai lớn ra ngoài ăn cơm, cơm ở đây quả thật khó nuốt, việc này còn chưa xong, đợi tôi quay lại, tiếp tục.”
Anh chỉ vào đám người nhà cô dâu đang run lẩy bẩy nói: “Cậu phụ trách trông chừng bọn họ tốt cho tôi, tôi quay lại mà thiếu một người sẽ tìm cậu tính sổ.”
Trần Phong lập tức nói: “Rõ, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.”
Du Dực cười, vỗ vai anh ta một cái, đi đến chỗ con gái mình ôm cô bé lên: “Hôm nay không bỏ lại cục cưng của chúng ta được rồi, để con bị đói rồi, đi, ba dẫn con ra ngoài ăn trước.”
Nói xong quay sang ghét bỏ nhìn Nhạc Thính Phong: “Tiểu tử, cũng đi cùng đi.”
Sau khi bọn họ rời đi, tất cả khách khứa đều bắt đầu nhốn nháo.
Người nhà Trần Phong tất cả đều chạy đến hỏi Trần Phong, đó rốt cuộc là ai, vừa ra tay đã tặng lì xì nhiều như vậy, hơn nữa nghe chừng còn rất lợi hại.
Trần Phong đương nhiên không thể nói, Du Dực hiện giờ là Cục trưởng cục tình báo an ninh, chỉ nói không biết, đã nhiều năm không liên lạc rồi, không biết.
Người nhà cô dâu lại như muốn nói chuyện với Trần Phong, hi vọng có thể khiến Trần gia đồng ý cưới con gái bọn họ.