Giám thị đều nhận ra Nhạc Thính Phong, học sinh tiếng tăm lừng lẫy toàn trường, mỗi lần thì đều gần như đạt điểm tuyệt đối.
Giám thị vừa nhìn thấy cục giấy trên mặt đấy, quả thực là có khá nhiều, lập tức nói với nam sinh kia: “Cậu ra ngoài!”
Nam sinh đó không chịu đi, làm ồn nói: “Thưa thầy, em tố cáo, Nhạc Thính Phong đòi đáp án của em, cậu ta ăn cắp văn của em!”
Nhạc Thính Phong cười khẩy: “Ăn cắp văn? Tôi đòi đáp án của cậu, cậu bị thiểu năng à? Hà, cậu cậu ngu quá hay là ngu có lý thế?”
“Mẹ nó cậu nói cái gì?”
“Bài thi của cậu đến một câu còn chưa làm, tôi làm xong chuẩn bị nộp bài rồi, cậu có đáp án gì cho tôi?”
Giám thị chắc chắn đều tin Nhạc Thính Phong, dù sao, thành tích của người ta còn đang treo ở kia, giải thưởng các cuộc thi thành phố có khi trong nhà còn không có chỗ treo, lại còn gian lận, đùa kiểu gì vậy?
Giám thị lôi nam sinh kia ra ngoài: “Ra ngoài, đây là phòng thi, nếu em còn tiếp tục làm loạn, sau này về trường thông báo phê bình.”
Nam sinh đó tức giận bất bình, bị lôi đến cửa phòng vẫn gào lên nói: “Nhạc Thính Phong, mày được lắm.”
Nhạc Thính Phong cười chế giễu, cầm bài thi và hộp bút đi lên trước nộp bài.
Thời gian hết giờ vẫn còn 10 phút, Lộ Tu Triệt chạy ra ngoài, kéo Nhạc Thính Phong đến cửa hàng tạp hóa mua hai que kem.
Cậu hỏi: “Có chuyện gì vậy, vừa nãy tôi nghe thấy giọng nói của tên Mã Triệt Kiệt, cậu ta làm gì cậu à?”
Nhạc Thính Phong không thích ăn kem, nhét trả Lộ Tu Triệt, lấy một lon nước lạnh.
“Ừm, xảy ra chút chuyện.”
Lộ Tu Triệt suy đoán: “Có phải là cậu ta muốn chép bài của cậu, bị phát hiện sau đó bảo giám thị đuổi cậu ra ngoài không?”
“Cũng gần như thế đấy.”
Lộ Tu Triệt chửi nói: “Mẹ nó, không biết xấu hổ, ông đây sớm đã nhìn không thuận mắt rồi, đợ thi xong, xử lý cậu ta.”
Nhạc Thính Phong cười cười.
Lộ Tu Triệt bất bình nói: “Tớ nói cho cậu biết, tên tiểu tử đó bây giờ càng ngày ngày ngông cuồng kiêu ngạo. Trước đây khi tiểu gia đây còn ở thời kì hoàng kim, cậu ta gặp tớ, cái bộ mặt đó cậu không cần phải nói buồn nôn nhiều thế nào, tớ bắt cậu ta quỳ xuống gọi bằng ông, cậu ta còn có thể gọi tớ là cụ tổ nữa đấy, bây giờ lại còn dám tự coi mình là lão đại rồi.”
Nhạc Thính Phong căn bản không coi cái tên Mã Siêu Kiệt đó ra gì, “Ăn ít thôi, sợ đến lúc thi lại đau bụng.”
“Ây dà, không sao đâu, cơ thể tớ khỏe mạnh lắm!”
Rất nhanh sau đó môn thi thứ hai đã bắt đầu, thí sinh trong phòng đã đến đầy đủ, Mã Siêu Kiệt mới vào.
Cậu ta làm ghế kêu rất lớn, trừng mắt hằm hằm nhìn Nhạc Thính Phong.
Sau khi bắt đầu thời gian làm bài thi, Nhạc Thính Phong nghiêm túc làm bài, nhưng Mã Siêu Kiệt hình như chống lại cậu, cố ý không cho cậu viết, giám thị không chú ý một cái cậu ta liền giơ chân đạp bàn của Nhạc Thính Phong, không thật sự đạp ra tiếng nhưng lại khiến bàn lắc lư, hại Nhạc Thính Phong không làm được bài.
Nhạc Thính Phong ngẩng đầu nhìn sang, Mã Siêu Kiệt hất cằm, “Ông sẽ không tha cho mày …”
Nhạc Thính Phong cười châm biếm, trong phòng thi cậu phải làm bài cho tốt, trước mắt không xử ly cái tên ngông cuồng này.
Cậu giơ tay, la lớn: “Thưa thầy, làm phiền thầy đừng để cậu ta vào phòng nữa được không ạ, cậu ta cứ đạp bàn của em, làm em không làm bài được.”
Mã Siêu Kiệt lập tức nói: “Em không có làm, thưa thầy cậu ta vu oan cho em, cậu ta có chứng cứ gì chứ?”
Nhạc Thính Phong nhìn lên mấy học sinh ngồi bàn trên bàn dưới: “Vừa nãy cậu ta đạp mấy lần, mấy bạn đều nhìn thấy đúng không?”
Nam sinh ngồi bàn sau gật đầu: “Nhìn thấy, năm lần rồi…”