Giáo viên giám thị kể lại xong liền nói: “Sự việc đã diễn ra như thế, sau đó chủ nhiệm liền tới đó.”
Giáo viên đó cắt bỏ chi tiết cố tình phớt lờ, anh ta trơ mắt đứng nhìn Nhạc Thính Phong và Lộ Tu Triệt đánh Mã Siêu Kiệt, nhưng lại không trình báo lên trên, lại còn quay người bỏ đi.
Việc này nếu nói ra, đừng nói là ba Mã Siêu Kiệt không tha cho anh ta, đến cả thầy hiệu trưởng có lẽ cũng sẽ không tha cho anh ta.
Trong lòng anh ta hi vọng, việc này nhanh chóng qua đi, nhất định đừng bị vạch trần.
Thầy hiệu trưởng nói: “Cậu tiếp tục đi coi thi đi, ở đây không còn việc của cậu nữa.”
Giáo viên giám thị chỉ mong sao nhanh chóng rời khỏi đây, Thầy hiệu trưởng vừa dứt lời, anh ta lập tức đi luôn.
Thầy hiệu trưởng nhìn ba quả núi lớn đang ngồi trước mặt: “Ba vị phụ huynh, sự việc đã diễn ra như vậy, các anh xem? Việc này nên làm thế nào?”
Lộ Hướng Đông coi như đã hiểu, hóa ra không phải Mã Siêu Kiệt bắt nạt con trai anh ta, lại là Tiểu Triệt chủ động nhúng tay vào, vốn dĩ trong vấn đề này không có việc gì của nó.
Lộ Hướng Đông thở dài trong lòng, bỏ đi, tuy nói việc này làm ầm ỹ không vui vẻ gì, thế nhưng, con trai anh ta không bị thiệt thòi là được.
Quan trọng là,ở đây đã có tôn phật Du Dực, hình như những việc khác đều không có gì đáng sợ cả!
Du Dực và Lộ Hướng Đống đều không mở lời trước, ba của Mã Siêu Kiệt nhìn họ!
Hắn ta không muốn đắc tội với Lộ Hướng Đông, nhưng hắn ta không quen biết Du Dực, hơn nữa nguyên nhân của việc này cũng là do Nhạc Thính Phong.
Ba của Mã Siêu Kiệt nhìn hai người họ, trong lòng đã nghĩ ra nên làm gì.
Hắn ta hắng giọng nói: “Sự việc xảy ra thế nào mọi người cũng đã rõ rồi. Thầy giáo vừa rồi đã nói rất rõ ràng, nguyên nhân của việc này là do con trai tôi không đúng, tôi biết nó học hành không tốt, trong lúc làm bài thi muốn chép bài quả thực cũng không đúng. Thế nhưng, cái cậu học sinh tên là... là... Nhạc, đúng Nhạc Thính Phong đã báo cáo với giáo viên rồi, giáo viên đã giáo huấn nó rồi, nó cũng đã không gây rối nữa.”
Nói xong ba của Mã Siêu Kiệt dừng lại một lúc, cố ý nhìn Du Dực.
Du Dực rất chăm chú nghe, lúc ba của Mã Siêu Kiệt nói anh còn gật đầu tỏ ý tán thành.
Lần này, dự tính trong lòng của ba Mã Siêu Kiệt càng thêm chắc chắn, tiếp tục nói: “Tất nhiên, môn thi thứ hai, con trai tôi đạp bàn của Nhạc Thính Phong, là nó khốn nạn, thế nhưng, nói cho cùng cũng chỉ là thiếu niên, tính cách trẻ con, sau khi bị giáo viên phê bình trước toàn phòng thi liền cảm thấy xấu hổ, khó tránh khỏi việc lấy lại mặt mũi, cho nên mới làm ra việc ấu trĩ như thế, điểm này tôi thừa nhận là con trai tôi không đúng, thế nhưng...”
Ba của Mã Siêu Kiệt lại dừng lại một lúc, nhìn thầy hiệu trưởng, giọng nói chuyển thành cứng rắn: “Giáo viên lại tiếp tục giáo huấn con trai tôi rồi, suốt nửa thời gian còn lại của môn thi, con trai tôi không hề động thêm một lần nào vào bàn của Nhạc Thính Phong. Vốn dĩ, tranh chấp giữa bọn trẻ đến đây lẽ ra đã kết thúc rồi đúng không? Nhưng mà cái cậu Nhạc Thính Phong này, cậu ta thực sự không nên, không nên đợi thi xong rồi đánh con trai tôi, chẳng qua chỉ là làm lỡ mất mấy phút của cậu ta thôi mà? Có đến nỗi phải ra tay nặng như thế không?”
“Nói cách khác, nói một cách hơi khó nghe, cho dù là vì con trai tôi quấy rối, dẫn đến cái cậu Nhạc Thính Phong đó bị chậm mất mấy phút thi thì đã làm sao? Lẽ nào mấy phút này, so với sức khỏe của một đứa trẻ, còn quan trọng hơn hay sao?”
Mấy câu nói cuối cùng của ba Mã Siêu Kiệt thực sự có chút tác dụng tuyên truyền giác ngộ.
Làm cho tinh thần của Du Dực tốt lên một chút, cơn buồn ngủ khi nãy ập đến đã biến mất.
Nói với ba của Mã Siêu Kiệt, cơn buồn ngủ này cũng không thể nghe.