Lộ Tu Triệt cảm thấy nếu thầy Chu còn tiếp tục khen thêm câu nữa, cậu thật sự có thể bay lên mây mất.
Tuy rằng cậu ta cũng thích được khen ngợi.
Nhạc Thính Phong liếc mắt nhìn Lộ Tu Triệt, trên mặt mang nụ cười vỗ vỗ vào vai cậu ta: “Cám ơn có cậu ở đây, cho chúng tớ có mục tiêu.”
Lộ Tu Triệt thoáng chốc đỏ mặt: “Cậu cũng đừng có cười nhạo tớ, cậu còn cần mục tiêu sao?”
Nhạc Thính Phong mới chính là mục tiêu của cậu ta. Nếu không có Nhạc Thính Phong, hiện giờ Lộ Tu Triệt còn đang sống ngây ngây dại dại. Còn hai mẹ con Dư Mộng Nhân khẳng định là đã vào được nhà họ Lộ rồi.
Thầy Chu khen ngợi Lộ Tu Triệt rất nhiều. Thầy ít nhắc tới Nhạc Thính Phong, chỉ vì cậu ta thật sự quá lợi hại khiến thầy Chu cũng không tìm ra được câu chữ nào có thể khen được.
Thầy Chu cảm khái: “Giáo viên như thầy cũng thấy thật may mắn, có thể được dạy một học sinh thiên tài như vậy, tuy rằng … năng lực hiện giờ của Nhạc Thính Phong có lẽ không cần thầy dạy nữa rồi. Nhưng mà dù sao đây cũng là học sinh trong lớp của thầy, thật sự đã đem lại cho thầy rất nhiều thể diện.”
Hết giờ, Lộ Tu Triệt cùng Nhạc Thính Phong thu dọn đồ đạc, vội vàng ra khỏi lớp học.
Lộ Tu Triệt nhớ tới một việc. “À đúng rồi, cậu có nhớ Vương Di Khả không? Cậu đoán cô ta làm bài lần này thế nào?”
“Dù sao cũng không tốt.”
Hiện giờ Nhạc Thính Phong nhớ tới Vương Di Khả đều chỉ thấy chán ghét, nghe đến cái tên thôi đã thấy phát bệnh.
Lộ Tu Triệt ha ha cười nói: “Cậu nói quá đúng. Cô ta đâu chỉ làm bài không tốt, phải nói là quá kém. Kết quả thi lần này cô ta nằm ngoài hạng 100, là người duy nhất trong đám học lớp A có kết quả nằm ngoài hạng 100. Cậu nói xem đây có phải là báo ứng không?”
Kết quả thi của Vương Di Khả lần này cực kì kém. Lớp A có 35 học sinh, sau khi Nhạc Thính Phong và Lộ Tu Triệt rời đi, lớp bọn họ còn có 33 học sinh.
33 học sinh này vẫn là học sinh mũi nhọn của cả khóa, hội tụ tất cả tinh anh của năm thứ ba, đương nhiên trong đó cũng tính cả Vương Di Khả.
Theo lý thuyết, học tập tốt như vậy, lại ở trong lớp A được cả trường chú trọng đầu tư, học sinh trong lớp đó theo lý hẳn phải thi đạt kết quả tốt. Không so với Nhạc Thính Phong, nhưng so với bản thân mình đáng ra cũng phải đạt kết quả không tồi.
Thế nhưng, chỉ riêng có Vương Di Khả này thành tích lại rất kém, phải nói là cực kỳ kém.
Tuy nói lần này chỉ là bài thi nhỏ đầu tiên, học sinh so với nhau lúc đó có chênh lệch một chút, nhưng cũng không nên chênh lệch lớn đến như vậy.
Học sinh lớp A cho dù không có được trong top 35, thì cùng lắm sẽ không nằm ngoài hạng 50.
Thế nhưng chỉ riêng có Vương Di Khả lại tụt xuống tới hạng hơn 100.
Lúc đứng xem bảng thông báo, còn có người kinh ngạc hô lên thất thanh.
Lộ Tu Triệt lúc ấy nhìn ra, liền nở một nụ cười, nói một câu đáng kiếp.
Nhạc Thính Phong cũng không cười trên nỗi đau của người khác, cậu chỉ nói một câu: “Đáng đời.”
Vương Di Khả thi kém như vậy không có gì lạ. Tâm tính cô ta không chịu thay đổi, không nghĩ đến chyện học thì có thể thi tốt được sao?
Thế nhưng Lộ Tu Triệt lại rất cao hứng: “Cậu nói xem, học sinh trong lớp đó lần này có hay không đều chê cười chết cô ta, còn về giáo viên, hi hi… Ai ba, kết quả trung bình của lớp A nhờ có cô ta sẽ bị đánh thấp đi rất nhiều.”
Nhạc Thính Phong thản nhiên nói: “Cậu coi chừng, đừng có cười trên nỗi đau của người khác sớm như thế.”