Thầy giáo Chu cười nói: “Tin là tin thôi, làm gì có cái gì gọi là tin thật với tin giả chứ. Nhưng mà vì em ngủ gật trong lớp, em sẽ phải chép lại từ mới của bài học hôm nay mười lần rồi dùng những từ đơn đó để đặt câu.”
Lộ Tu Triệt liên tục gật đầu: “Vâng, em biết rồi ạ, cảm ơn thầy giáo.”
Lý do vớ vẩn như vậy, nếu đổi lại là một giáo viên khác thì nhất định sẽ đuổi cậu ra khỏi lớp luôn, nhưng mà thầy giáo Chu lại không hề hỏi nhiều mà đã cười nói rằng thầy tin tưởng cậu.
Sự sùng kính đối với thầy giáo Chu của Lộ Tu Triệt lại tăng thêm vài phần.
Sau khi tan học, Lộ Tu Triệt ngay lập tức trượt xuống, nằm bẹp xuống bàn.
Má phải của cậu áp vào mặt bàn đến nỗi biến dạng: “Nhạc Thính Phong, tớ nghĩ là tên Tôn Khải sẽ không bỏ qua chuyện này đâu. Tối hôm qua hắn chịu chút giáo huấn như vậy, cùng lắm là sẽ chỉ biết điều được vài ngày thôi. Tớ cảm thấy tên này là một kẻ vô cùng dối trá.”
“Tớ biết, hắn ta nhất định sẽ không bỏ qua đâu, nhưng mà... không sao đâu, chú Du đã đồng ý là sẽ ra tay rồi.” Tôn Khải là một kẻ tiểu nhân. Trên đời này, đối phó với những tên tiểu nhân còn khó hơn đối với kẻ ác.
Nếu hắn có thể vì bị đánh một lần đã ngoan ngoãn thì đúng là chuyện lạ.
“Thật sao? Thế thì tốt quá! Có chú Du ra tay thì mấy tên kia nhất định sẽ bị quét sạch.” Lộ Tu Triệt nghĩ nghĩ một lúc rồi hỏi: “Nhưng mà Thanh Ti định khi nào thì mới tiếp tục làm bà mối đây? Sau khi đuổi Tôn Khải đi sao?”
Giữa trưa tan học, về đến nhà, bọn trẻ kinh ngạc khi thấy Trần Phong đang ở đó. Lần này anh mang tới cho Thanh Ti ít trứng vịt muối, còn có một ít cẩu kỷ, thậm chí còn mang tới cả một gốc nhân sâm tự nhiên.
Người nhà họ Hạ làm sao chịu nhận chứ. Mấy thứ như trứng vịt muối hay cẩu kỉ thì không nói, còn gốc nhân sâm tự nhiên kia rất quý giá. Đối với họ những đồ này không đáng kể gì, nhưng đối với nhà họ Trần thì hoàn toàn không giống như vậy.
Trần Phong nói, sức khỏe của người lớn trong nhà anh rất tốt, không cần phải tẩm bổ gì nhiều. Vì vậy mới mang tới để ông bà Hạ và Tiểu Ái bồi bổ sức khỏe.
Tiểu Ái nói với anh: “Mấy thứ này tôi không thể nhận được. Nếu cậu không mang đi thì cứ ở đây đợi đến khi Du Dực về nhà, nếu anh ấy đồng ý nhận thì tôi sẽ nhận. Cậu không được đi đâu đấy.”
Nhạc Thính Phong thấy Trần Phong thì ý tưởng trong đầu kia lập tức xuất hiện.
Tiểu Ái vội nói: “Chú Trần Phong của các con còn phải đi làm, làm sao có thể đưa các con đi học được. Để mẹ đưa hai đứa đi học nhé.”
Nhạc Thính Phong nháy mắt với Thanh Ti, cô bé vội tiếp lời: “ Chú Trần Phong, chú đưa bọn con đi học đi mà, để mẹ con ở nhà trông em trai.”
Trần Phong rất thích hai đứa bé thân thiết với mình, anh cười: “Được, để chú đưa hai đứa đi học.”
Vì thế, lần đầu tiên Trần Phong ở lại nhà họ Hạ ăn một bữa cơm. Trong bữa cơm, Nhạc Thính Phong nhìn Thanh Ti mỉm cười đầy thâm ý.
Nhạc Thính Phong gọi điện thoại báo cho Lộ Tu Triệt không cần tới đón, sau đó cùng Thanh Ti ngồi lên xe jeep của Trần Phong.
Trên xe, Nhạc Thính Phong hỏi anh: “Chú Trần Phong, bình thường công việc của chú có bận rộn không ạ?”