Thanh Ti gọi: “Tạm biệt cô giáo, buổi tối cô cố gắng đừng ra ngoài nha.”
Vương Thu Vũ mỉm cười gật đầu: “Được, cô nhớ rồi, các con mau về nhà thôi.”
Trong sắc chiều mùa hạ, bóng hình của cô gái trở nên vô cùng rực rỡ, dịu dàng, khiến Trần Phong không nhịn được mà cố nhìn thêm một chút, sau đó mới ngượng ngùng quay đi.
Một màn này đúng lúc bị Nhạc Thính Phong nhìn thấy. Cậu sờ sờ mũi, xem ra chuyện lần này sẽ nhanh chóng thành công.
Trên đường về nhà, Thanh Ti một mực kể chuyện về cô giáo Tiểu Vương của mình cho Trần Phong nghe.
Nói đến Tôn Khải, Thanh Ti thở dài, bày ra bộ dạng như người lớn, nói: “Cô giáo Tiểu Vương của cháu cái gì cũng tốt, nhưng mà mắt nhìn người lại kém. Chú xấu xa kia tệ bạc như vậy, làm sao trước đây cô ấy lại đồng ý kết bạn với chú ta chứ? Chú xấu xa đó thậm chí còn càng ngày càng quá đáng, cô giáo Tiểu Vương là bạn gái tốt như thế mà chú đó còn bắt nạt cô ấy.”
Trần Phong không biết hai đứa trẻ có chủ ý gì, anh nghe thấy nhiều chuyện như vậy về Vương Thu Vũ nên mới nhịn không được mà hỏi một vậy: “Vậy bọn họ hiện giờ... còn qua lại với nhau không?”
Thanh Ti nhanh nhảu nói: “Cô giáo Tiểu Vương đã chia tay với chú đó, nhưng mà chú đó vẫn cố tình dây dưa với cô giáo Tiểu Vương.”
Nhạc Thính Phong nói thêm: “Tối hôm qua chú đó còn đến gấy rối. May mà cháu đã nhờ Lộ Tu Triệt để một vệ sĩ của cậu ta ở lại đó nên mới không xảy ra chuyện gì, bằng không cô giáo Vương đã gặp chuyện không may rồi.”
Vẻ mặt của Thanh Ti trở nên đau khổ: “Cô giáo Tiểu Vương thật đáng thương! Cô ấy kể cho cháu nghe rằng, nếu thật sự không thể chia tay với chú kia thì cô ấy sẽ phải về quê cũ. Nhưng nếu cô ấy phải đi thì cháu sẽ rất buồn.”
Nhạc Thính Phong thở dài, xoa xoa đầu Thanh Ti rồi lại nói với Trần Phong: “Thật ra cháu cũng có thể hiểu được về chuyện của cô giáo Vương. Cô ấy tứ cố vô thân, không nơi nương tựa ở thủ đô. Lúc trước cô ấy đồng ý với tên Tôn Khải kia cũng là do một thân một mình ở thành phố nên gặp phải quá nhiều trắc trở, muốn có một bờ vai để nương tựa và dựa dẫm mà thôi.”