Anh Thính Phong đã nói rằng phải xây dựng hình tượng anh hùng của chú Trần Phong trong lòng cô giáo Vương. Thanh Ti nhớ rất kỹ những lời này.
Vương Thu Vũ cũng rất chăm chú nghe, cô cũng rất đồng tình với lời của Thanh Ti.
“Con nói đúng, người như thế không xứng với anh ấy.”
Thanh Ti gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy, cô giáo Tiểu Vương cũng nghĩ rằng cô đáng ghét kia không xứng với chú Trần Phong đúng không ạ? Chú Trần Phong của con hẳn là phải xứng với một người khác tốt hơn nhiều đúng không ạ?”
Vương Thu Vũ gật đầu: “Đúng vậy, anh ấy xứng đáng với người tốt hơn.”
Thanh Ti uể oải nói: “Nhưng mà có vẻ rất khó, ba con nói rằng trên đời này có rất nhiều người phụ nữ giống như cô đáng ghét kia. Con vẫn không hiểu, chú Trần Phong của con có gì không tốt chứ, vết thương trên chân chú ấy là huân Chương xán lạn nhất. Sao họ không nhìn thấy chứ?”
Vương Thu Vũ kinh ngạc, không nghĩ tới Thanh Ti lại có thể nói ra những lời như vậy.
Nhưng Thanh Ti nói rất đúng, vết thương trên chân Trần Phong là bằng chứng chứng minh rằng anh ấy đã làm chuyện vĩ đại thế nào, là huân Chương cả đời của anh ấy.
“Không đâu, một ngày nào đó, chú Trần Phong của con sẽ gặp được một người không ghét bỏ anh ấy, sẽ hiểu và kính trọng anh ấy thôi.”
Thanh Ti liên tục gật đầu: “Vâng, con biết rồi. Không phải tất cả mọi người đều giống cô đáng ghét kia, giống như cô giáo Tiểu Vương sẽ không ghét bỏ chú Trần Phong của con vậy. Cô giáo, cô thật tốt quá.”
Trong lòng Vương Thu Vũ nảy lên một chút, lời này của Thanh Ti sao… nghe thế nào cũng giống như đang muốn tác hợp cho bọn họ vậy!
Cô không nhịn được mà đỏ mặt, liếc nhìn Thanh Ti, thấy cô bé rất ngây thơ, ánh mắt trong sáng, dường như lời vừa rồi của cô bé không hề có ý nào khác cả. Vương Thu Vũ cắn cắn răng, đúng thật là, làm sao mình có thể nghĩ như vậy chứ! Huống chi bọn họ làm sao có thể thành được, bộ dạng cô thế này, người ta cũng không nhất định sẽ để ý đến cô.
Nói dứt lời thì Nhạc Thính Phong đã tới, Thanh Ti nói với Vương Thu Vũ: “Cô giáo Tiểu Vương, anh trai em đến rồi, chúng em về đây ạ, tạm biệt cô.”
Vương Thu Vũ gật đầu: “Tạm biệt.”
Thấy Thanh Ti và Nhạc Thính Phong lên xe rời đi, Vương Thu Vũ lên xe đạp chuẩn bị trở về, không ngờ rằng… cô lại nhìn thấy Tôn Khải ló đầu ra đằng sau một chiếc xe bánh mì ở đối diện.
Vương Thu Vũ lúc này sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, xoay người chạy vội vào trong trường, không dám ra ngoài nữa.
Gần đây trường học đã bố trí lại về phương diện an ninh, còn tuyển thêm nhiều bảo vệ. Trong thời gian lên lớp, thường xuyên có người tuần tra xung quanh vườn trường. Tôn Khải đã nằm trong sổ đen của bảo vệ, nếu hắn ta muốn bước vào trường từ cửa chính là chuyện không có khả năng. Nhưng Vương Thu Vũ vẫn sợ hãi, cô trốn vào văn phòng không dám đi ra ngoài. Sau nửa giờ, không thấy có động tĩnh gì, cô mới thở ra một hơi, Tôn Khải hẳn là chỉ dám đứng ở cổng trường để tìm hiểu tin tức chứ không dám bước vào trong. Nhưng mà, hắn ta dám tới đây để tìm hiểu thì nhất định là chưa từ bỏ ý định, về sau hắn ta sẽ còn tìm cô để gây phiền toái.
Vương Thu Vũ không có tâm trạng chấm bài nữa. Giờ phải làm sao đây?
Trong đầu cô bỗng nhớ tới Trần Phong. Lần trước anh ấy có nói rằng nếu gặp phiền phức thì có thể liên hệ với anh ấy mà.
Nhưng ý niệm này vừa mới nảy ra, Vương Thu Vũ đã vội lắc đầu. Người ta chẳng qua là khách sáo với cô chút thôi, huống hồ người ta là nhìn mặt mũi của Thanh Ti nên mới nói vậy, làm sao cô dám làm phiền người ta chứ.
Vương Thu Vũ thở dài, nếu thật sự không được thì cô chỉ có thể về quê thôi.
Giữa trưa, vì sợ ra ngoài gặp phải Tôn Khải nên ngay cả cơm trưa Vương Thu Vũ cũng không ăn, cứ thế ngồi trong văn phòng chấm bài tập của học sinh.