Nhạc Thính Phong vừa rồi trường chạy tới đã gặp Tôn Khải, hắn tránh ở đằng sau một chiếc xe bán bánh mì, nhìn trộm sang.
Nhìn thấy Nhạc Thính Phong và Lộ Tu Triệt, hắn sợ tới mức lập tức bỏ chạy.
Vương Thu Vũ kinh ngạc nhìn Nhạc Thính Phong, cậu nhóc này mới được bao tuổi chứ. Nói cậu ta từng trải cũng không sai, sức quan sát cùng với đầu óc nhanh nhạy như thế này cũng không phải quá nhanh chứ? Thoáng cái đã đoán đúng chân tướng rồi.
Thanh Ti cả giận nói: “Thật vậy sao? Tên xấu xa kia lại đến đây? Hắn ở đâu rồi, để chú Trần Phong đi giáo huấn hắn.”
Trần Phong một tay bỏ mũ xuống, không nói gì, thế nhưng điệu bộ rõ ràng là muốn đi đánh nhau.
Nhạc Thính Phong không nhịn được cười, cô nhóc Thanh Ti này cũng hơi bạo lực quá đi: “Hắn chạy rồi, nhìn thấy anh liền bỏ chạy.”
Thanh Ti tức giận nói: “Hừ, chạy nhanh thật đó.”
Nhạc Thính Phong xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Ti: “Em tức giận làm gì, cho dù có muốn đánh hắn thật em cũng không đánh nổi đâu.”
Thanh Ti hất cằm lên: “Không phải chúng ta có chú Trần Phong ở đây sao, hắn có đến em cũng không sợ.”
Trần Phong được Thanh Ti khen, tâm tình có chút nhẹ nhàng. Cảm giác được một cô bé con tin tưởng như vậy thật tốt.
Nhạc Thính Phong nói Trần Phong: “Chú Trần Phong, chúng ta đưa cô giáo Vương về nhà trước đã.”
Trên đường, Nhạc Thính Phong phân tích tình hình hiện tại của Vương Thu Vũ: “Cô giáo Vương, em vẫn phải nhắc nhở cô, hiện giờ cô vẫn không an toàn đâu. Loại tiểu nhân như tên Tôn Khải đó, thủ đoạn gì hắn cũng dám dùng. Hắn không cam chịu yên phận đâu, hắn chỉ chờ cô buông lỏng cảnh giác, chờ đến lúc bên cạnh cô không có ai thì sẽ tới tìm cô gây phiền toái. Cô thường ngày chỉ có một mình, sẽ tạo cho hắn rất nhiều cơ hội ra tay.”
Sắc mặt Vương Thu Vũ lại càng thêm trắng bệch: “Cô… cô biết, chỉ là…”
Cô có thể làm gì bây giờ? Cô không thể mỗi giây mỗi phút đều ở cạnh người khác được.
Thanh Ti nhăn mặt chau mày nói: “Hay là… hay là cô giáo Tiểu Vương đổi chỗ ở đi.”
Nhạc Thính Phong lắc đầu: “Không ích gì đâu, đổi chỗ ở rồi thì sao chứ, chẳng lẽ còn đổi cả trường sao? Không được.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Ti nhăn lại thành một cục: “Vậy làm sao bây giờ, không thể trơ mắt nhìn cô giáo Tiểu Vương bị ức hiếp. Anh Thính Phong, anh thông minh nhất, anh nghĩ xem có biện pháp nào không? Nếu không… hay là để cô giáo Tiểu Vương tới ở nhà chúng ta đi.” Vương Thu Vũ vừa nghe thì liên tục lắc đầu: “Không nên, không nên. Cô không thể đến quấy rầy mọi người được.”
Vương Thu Vũ biết, mẹ của Thanh Ti vừa mới sinh em bé được mấy tháng. Trong nhà còn có ông bà ngoại tuổi cao già cả. Nhà người ta đông người đến vậy, cô sao có thể tới ở đó chứ.
Trần Phong đang muốn nói chen vào nhưng lại thôi. Anh sợ bản thân quá lỗ mãng, khiến người ta chán ghét.
Nhạc Thính Phong gật đầu: “Nhà chúng ta nhiều người, Tiểu Trạm lại hay quấy khóc, quả thật không phù hợp lắm để cô giáo Vương ở lại…”
“Vậy… chúng ta thỉnh thoảng đón cô giáo Tiểu Vương đến ở cũng được mà.”
Lời nói của Thanh Ti khiến cho Vương Thu Vũ cực kỳ cảm động. Nếu không nhờ có Thanh Ti và anh trai của cô bé, thì lúc này cô sớm đã rơi vào tay Tôn Khải rồi. Vương Thu Vũ biết Tôn Khải muốn làm gì, nếu thật rơi vào tay hắn, vậy thì cô…
Vương Thu Vũ nói: “Thanh Ti, cô biết ý tốt của em, nhưng mà như vậy không ổn, làm mất thời gian của mọi người. Huống chi, biện pháp này… cũng không mấy hiệu quả đâu.”