Du Dực nhớ tới lời nói của Thanh Ti, cố gắng lên! Nỗ lực sớm một chút khiến cho chuyện viên mãn.
Lúc đi ra, Nhiếp Thu Sính rót cho anh một cốc nước ấm, cô đưa cốc nước cho anh: “Trời bây giờ, thật sự là càng ngày càng... nóng hơn, về sau những lúc như thế này anh đừng đi ra ngoài.”
Du Dực gật đầu: “Được, nghe lời em.”
Ánh mắt của anh quá ôn nhu, làm cho Nhiếp Thu Sính có chút không chịu nổi, cô vội vàng nói: “Em đi gọi Thanh Ti ra ăn cơm.”
Du Dực vuốt nhẹ phần rìa cốc, nét tươi cười ở khóe môi từ đầu đến cuối không tản ra.
Trước bữa tối, viện trưởng tòa án huyện đến một chuyến, không vào nhà, mà đứng ngay hành lang nói chuyện với Du Dực: “Chú em, cuối tuần mở phiên tòa, bên này các người đã chuẩn bị xong chưa?”
Du Dực gật đầu: “Đã xong rồi.”
Anh tìm luật sư, là một người bạn, tinh thông chuyện này, Yến Tùng Nam sớm đã vi phạm chế độ hôn nhân một vợ một chồng, kết hôn bên trong bên ngoài đều đã có đầy đủ các loại chứng cứ, lời nói mà hắn dùng, đối với loại người cặn bã này, cho dù là không liên quan, tòa án cũng phải phán xử thỏa đáng.
“Vậy là tốt rồi, làm một điếu chứ?” Viện trưởng rút ra hai điếu thuốc đưa cho Du Dực một điếu.
Du Dực lắc đầu: “Không được, trong nhà có trẻ con.”
Viện trưởng vốn là đến nói chuyện nghiêm chỉnh, đột nhiên bát quái vùng lên: “Chú em à, cậu có biết trong khu dân cư mọi người nói cậu... sợ vợ đó, tôi thấy em dâu... là một người rất dịu dàng, không đến nỗi ngay cả điếu thuốc cậu hút cũng muốn quản chứ?”
Du Dực cười yếu ớt: “Sợ vợ thì sợ vợ, tôi chỉ là không muốn làm cho cô ấy tức giận.”
Anh đúng là sợ vợ, là sợ cô sẽ tức giận, là không muốn thấy cô thương tâm, nếu như thế này gọi là sợ vợ, vậy anh sẽ vui vẻ chịu đựng.
Trước kia lúc anh đi cùng một đám đàn ông, không phải Du Dực không hút thuốc, mỗi ngày hết một bao thuốc, đó cũng là bình thường.
Nhưng anh biết rõ, người không trực tiếp hút thuốc nhưng hít khói thuốc của người hút cơ thể càng bị tổn hại hơn.
Vì vậy, sau khi tới nơi này, anh liền cai thuốc rồi, mặc kệ ở trong nhà hay bên ngoài, một lần cũng không có hút nữa.
Viện trưởng cười hắc hắc, vỗ vỗ bả vai anh: “Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, tôi hiểu...”
Du Dực mỉm cười, lời này... cũng không tệ, dù là người kiên cường, cũng sẽ có một người có thể làm cho hắn biến thành nhu nhược.
Viện trưởng nói chuyện cùng Du Dực một hồi liền đi.
Du Dực đang muốn đi vào, bỗng nhiên điện thoại vang lên.
Anh lấy ra nhìn qua, là số của Du gia, anh vốn định trực tiếp dập máy, nhưng do dự một hồi lại nhấc máy.
Mỗi người bắt đầu từ khi sinh ra, trên người đã có nhiều ràng buộc, trốn tránh cũng không xong.
Du Dực đưa điện thoại cạnh bên tai: “Alo...”
Là mẹ gọi tới: “Du Dực, năm nay con có thể trở về không?”
“Không biết, nhiều việc bận.”
“Mẹ thật không biết con đến cùng là bận cái gì, việc buôn bán trong nhà con không làm, con nói con... ở bên ngoài chạy lung tung, mấy năm nay công ty gia đình càng lúc càng lớn, anh trai chị dâu của con hai người đều bận không xuể, con cũng nên vì người nhà giúp đỡ, lớn như vậy mà không làm nên trò trống gì, ngay cả đối tượng cũng không có. Mẹ đã nói với con, năm nay phải trờ về trước lúc ăn Tết, nói gì cũng phải đem hôn sự của con định sẵn.”
Mẹ anh càng nói càng tức giận, dường như mỗi lần chỉ cần nói đến chuyện của Du Dực, bà đều rất bực mình.
Du Dực nghe lời của mẹ mà cười lạnh, nhiều năm như vậy, bọn họ chưa bao giờ biết anh làm gì, anh cũng sẽ không nói với bọn họ.
Du Dực thản nhiên nói: “Hôn sự của con không cần mấy người quan tâm. Chờ đến lúc con trở về sẽ mang theo vợ con cùng trở về.”