Du Dực nghiêm giọng: “Đừng nói những điều vô ích đấy nữa, tao hỏi gì mày trả lời nấy, chỉ cần nói sai một câu thôi, thì gánh chịu hậu quả là con trai mày, bố có tội, con chịu phạt, thế mới công bằng”
“Mời... mời anh nói” Nỗi sợ hãi bao chùm lên Diệp Kiến Công, lão ta cảm thấy trước mặt con người này, mình chỉ bé bằng con kiến, anh ta có thể dẫm chết mình nhẹ như không.
Du Dực hỏi: “Giữa Nhiếp Thu Sính và mày rốt cuộc có ân oán gì, mà khiến cho mày quyết tâm tìm giết một người phụ nữ yếu đuối không có chút sức tự vệ nào như vậy, ngay cả con bé cũng không tha, đừng lảm nhảm vớ vẩn với tao, cái gì mà vì thể diện của nhà họ Diệp, đừng có coi tao là đồ ngốc, mày mà dám nói năng hồ đồ, tao sẽ khiến cho con trai mày từ nay về sau không đứng dậy được nữa.”
Đây là điều mà Diệp Kiến Công sợ hãi nhất, bởi vì lão tuyệt nhiên không dám nói rằng, bí mật của Nhiếp Thu Sính có can hệ đến tính mạng của cả nhà lão, và còn cả Hạ Như Sương.
Bao nhiêu năm nay, Diệp Kiến Công chưa từng hối hận vì những việc lão đã làm trước đó, nhưng bây giờ, lão bắt đầu hối hận, bởi vì báo ứng... hình như đến thật rồi.
Thế nhưng cho dù Du Dực dùng con trai lão uy hiếp lão, lão cũng không dám nói, bởi vì như thế ngược lại sẽ càng chết nhanh hơn.
Diệp Kiến Công cắn răng nói: “Đây... đây đều là do đứa cháu gái của tôi, nó không chịu được chuyện Yến Tùng Nam trước đó đã có từng có vợ, nó sợ mất mặt, thế nên nó...”
Chưa nói hết, tiếng Xương gãy răng rắc đã ngắt lời lão.
Hai thân xác vốn dĩ vẫn đang giãy giụa trên đất, bây giờ không còn động đậy gì nữa, đau đớn đến ngất lịm đi.
Du Dực cười lạnh lùng: “Vừa bẻ tay trái của con mày, mày cứ tiếp tục bịa nữa đi.”
Diệp Kiến Công toàn thân run rẩy, lão thương Xót con trai, nhưng, lão vẫn cứng đầu nói tiếp: “Tôi... tôi không nói dối, hồi trước nhà họ Diệp chúng tôi đã từng có hoàn cảnh****, đứa cháu gái đó nó biết được, nó...”
Rắc... lại một tiếng nữa. Du Dực lạnh lùng: “Tay phải”
Cơ thể Diệp Kiến Công không ngừng run lấy bẩy, nhiều năm nay lão đã quen với với việc được cung phụng kính nể, rất lâu rồi không gặp phải một người như này, lão cũng không biết đã bao lâu rồi chưa từng sợ hãi một người đến như vậy, cũng chưa từng đi cầu xin ai đó một cách nhục nhã như này.”
“Xin ngài, xin ngài, nhẹ tay tha cho bọn chúng, hai đứa nó còn nhỏ, vẫn còn là những đứa trẻ, van xin ngài...”
Du Dực lạnh lùng đáp: “Bọn chúng hãy còn nhỏ, lẽ nào Thanh Ti nhà tao không nhỏ. Mày không tha cho đứa con gái 8 tuổi của tao, thì dựa vào cái gì mà tao phải tha cho con trai mày, hơn nữa, bọn chúng không còn nhỏ nữa, lớn rồi, nên hay mày trả nợ”
Du Dực vô cùng kinh tởm loại người như Diệp Kiến Công, con của lão thì quý hóa như vàng như ngọc, con của người khác thì không phải con nữa sao?
Diệp Kiến Công càng coi trọng hai đứa con trai của lão bao nhiêu, thì Du Dực càng phải giày vò chúng bấy nhiêu.
Dù sao thì hai đứa con lão cũng không phải loại tốt đẹp gì, tuổi còn nhỏ mà đã cậy thế ép người, cậy có tiền, không biết đã hãm hại bao nhiêu cô gái. Lúc đầu anh nhờ bạn giúp đỡ điều tra tư liệu nhà họ Diệp, những “việc tốt” mà hai thiếu gia nhà họ Diệp từng làm ấy, anh vẫn còn nhớ lắm.
Giọng nói của Du Dực giống như cơn gió lạnh thấu vào tận xương tủy, hút hết mọi hơi ấm trên người Diệp Kiến Công.
Chân Du Dực dẫm lên chân của đứa con trai ureI”ugúði 1ύιςύ Nll Վ Օ11ց.
Chân Du Dực dẫm lên chân của đứa con trai còn lại: “Nói...”
Đôi môi Diệp Kiến Công run rẩy, lão biết rằng nếu không nói ra thì chân con trai hắn nhất định sẽ tàn phế, mấy lần liền lão suýt nữa nói ra điều mà Du Dực muốn biết, nhưng cuối cùng vẫn nhẫn tâm nói: “Thật sự... không có ân oán gì, cháu gái tôi nhìn thấy ảnh của Nhiếp Thu Sính, thấy cô ấy đẹp hơn nó, nó sợ sau này Yến Tùng Nam...”