Giọng nói thanh thuý của trẻ con vang lên trong căn phòng cũ nát quá đỗi đột ngột, trong lòng Nhiếp Thu Sính cũng không nói nên lời. Cô quả thực rất hối hận, hối hận vì mình tỉnh lại quá muộn, nếu cô tỉnh ngộ sớm hơn hai năm thì sẽ không khiến con gái của mình phải chịu khổ lâu như vậy.
Nhiếp Thu Sính nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Thanh Ti, nhìn về phía Yến Tùng Nam, trong ánh mắt không mang theo khiếp sợ, cũng không có yếu đuối, vì con gái, cô sẽ không sợ bất cứ điều gì.
Tất cả mọi người trong thôn đều nói, ngày tốt của cô đã tới, nhưng chỉ có bản thân cô mới biết được, khảo nghiệm thực sự của bản thân đã tới, nếu không vượt qua, cuộc sống của cô chắc chắn sẽ lại rơi vào địa ngục.
Đối mặt với khuôn mặt non nớt, nhỏ nhắn chưa hiểu sự đời của Thanh Ti, Yến Tùng Nam mặc dù vô cùng tức giận nhưng cũng không biết phải phát tiết ra thế nào, bởi tất cả những lời cô bé nói đều là sự thật, khiến lời nói của hắn đều bị chặn lại, làm hắn không biết nên phản bác ra sao.
Đương nhiên, cũng không phải hắn chột dạ mà chỉ là không có biện pháp với đứa trẻ trước mặt, nói cách khác, trong lòng hắn, Nhiếp Thu Sính và Thanh Ti đều là người ngoài, mà ở trước mặt người ngoài, hắn không thể thừa nhận việc mình có người phụ nữ khác ở bên ngoài, cũng không thể thừa nhận hắn làm ra chuyện không đứng đắn, còn là đi “ăn cơm mềm” – nói khó nghe một chút, chính là đi làm tiểu bạch kiểm bị bao dưỡng.
Loại người có xuất thân như Yến Tùng Nam, mặc dù hiện tại đã thoát khỏi nghèo khó, trở nên phú quý, nhưng trong xương tuỷ vẫn toát ra một vẻ tự ti. Phàm là người tự ti lại càng không muốn bị người ta phát hiện ra nhược điểm của mình.
Yến Tùng Nam bị Thanh Ti chặn họng, một lời cũng không nói nổi, ngũ quan trên mặt không ngừng run rảy, hắn ta trừng mắt nhìn Thanh Ti, tựa như hận không thể bóp chết cô bé. Hắn tức giận, nặng nề trách móc: “Nói bậy nói bạ cái gì thế hả, có tí tuổi đầu, không lo học hành tử tế, là ai dạy mày nói những lời này?”
Hắn hung tợn hướng về phía Nhiếp Thu Sính mắng: “Đến cả con mình cũng không dạy được, cô ở nhà cả ngày làm cái gì thế hả? Yến gia chúng tôi lấy cô về cũng không phải để cô ngồi đó làm thiếu phu nhân. Tôi nói cho cô biết, Nhiếp Thu Sính, loại phụ nữ không đứng đắn như cô, nếu là trước đây thì đã sớm bị đuổi đánh ra cửa, làm sao có thể ở trong nhà tôi tác oai tác quái như vậy?”
Thời điểm Yến Tùng Nam nói những lời này, mặt cũng không đỏ, Yến gia bọn họ trước đây là cái gì? Cùng lắm cũng chỉ là một hộ nhà nông bình thường, lúc Nhiếp Thu Sính được gả vào nhà họ cũng không có ngày nào sống tốt, sinh con gái nhỏ chưa được vài ngày, còn chưa đầy cữ mà đã phải làm việc. Cha mẹ, em gái của hắn đều do một mình cô phụng dưỡng, ai thèm để ý tới cô đã đủ tháng đủ ngày hay chưa?
Nhiếp Thu Sính im lặng nghe hắn mắng xong, cô đã sớm không còn hy vọng gì với Yến Tùng Nam, vốn dĩ bản thân cô đối với hắn cũng không có cảm tình, nhưng bởi cô là một người phụ nữ truyền thống, cảm thấy một khi đã gả cho hắn thì sẽ theo hắn cả đời... nhưng... Chung quy lại, đến giờ phút này, cô đã thấy rõ bộ mặt hắn khốn nạn thế nào, làm sao có thể bị hắn dùng vài lời ngon ngọt mê hoặc, tin tưởng hắn, nghĩ rằng đi theo hắn sẽ có ngày tốt về sau chứ?
Nhiếp Thu Sính châm chọc nói: “Yến Tùng Nam, vậy anh muốn thế nào? Anh nói tôi đến nhà anh làm Thiếu phu nhân, vậy anh cũng phải nhìn lại xem, Yến gia các người có phải nhà có tiền hay không? Tự anh mở to mắt mà nhìn, phòng ở cũ nát, nhà còn không có tường bao quanh, đến trộm cũng chẳng thèm ghé thăm, quanh năm suốt tháng không được vài bữa ăn thịt, nhà anh có tiền thật sao?”
“Còn nữa, anh nói đây là nhà anh, nhưng số lần anh về nhà được mấy bận? Anh nói anh là cha ruột của Thanh Ti, nhưng con gái anh cũng không biết anh là ai. Từ khi nó được sinh ra đến giờ, anh có từng bế nó dù chỉ một lần không? Anh có từng làm tròn trách nhiệm của một người cha trong một ngày, thậm chí một giây đồng hồ không?”