Thanh Ti, Yến Tùng Nam là một người xa lạ, còn Du Dực lại là người có thể cho cô bé tình thương và cảm giác an toàn của một người cha.
Bây giờ, Thanh Ti còn thân với Du Dực hơn
cả cô.
Vốn dĩ Nhiếp Thu Sính muốn mắng Thanh Ti vài câu, nhưng nhìn thấy cô bé như vậy, lại không thể nào mắng được.
Thanh Ti yêu quý Du Dực như vậy, sao cô có thể nhẫn tâm chứ.
Nhiếp Thu Sính thở dài một tiếng. Đừng nói Thanh Ti, đến bản thân cô cũng không biết có thể kháng cự được bao lâu.
Nhiếp Thu Sính nhìn Du Dực, gương mặt tuấn tú của anh đầy vẻ dịu dàng, hoàn toàn không giống với vẻ mặt lạnh lùng lãnh đạm khi cô gặp anh lần đầu tiên ở dưới quê.
Nhiếp Thu Sính bỗng thả lỏng tâm trạng. Anh đã vì cô mà thay đổi nhiều như thế, sao cô còn phải ở đây băn khoăn vì mấy chuyện vẫn chưa xảy ra chứ.
Kiếp trước vào lúc này đây, cô đã là một người chết, bây giờ quãng thời gian khó khăn cũng đã vượt qua rồi, cô đã ly hôn với Yến Tùng Nam, tất cả những điều này phải cảm ơn Du Dực, là anh dùng sức của bản thân bảo vệ mẹ con cô. Anh chính là biến số của cuộc đời cô, là quý nhân của cô, hoặc là ông trời cho cô sống lại chính là để cô gặp được anh.
Nếu đã như vậy, cô còn băn khoăn cái gì nữa chứ.
Thẳng thắn mà nói, người đàn ông tốt như thế, bỏ lỡ rồi cô còn có thể gặp được người thứ hai sao?
Anh không chê cô là người đã ly hôn và có con, cô còn để tâm như vậy làm gì nữa chứ.
Trong một khoảng thời gian ngắn, tâm tư của Nhiếp Thu Sính đã sáng tỏ thông suốt.
Du Dực lơ đãng ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy vẻ lo lắng vốn có trên mặt Nhiếp Thu Sính trong nháy mắt đã biến mất, lộ ra nụ cười hiền hòa, dường như đám mây đen trên đỉnh đầu đã bị ánh sáng mặt trời xua tan trong nháy mắt, đến đôi mắt cô cũng sáng rực.
Du Dực nhìn đến si mê, đẹp quá!
Nhiếp Thu Sính bị anh nhìn đến đỏ mặt: “Nhìn cái gì mà nhìn, mau ăn cơm đi.”
“Đẹp quá, sau này em nên cười như thế mỗi ngày” Trước đây, nụ cười của Nhiếp Thu Sính đều mang theo chút lo lắng, hôm nay mây đen đã tan hết để lại mảng trời quang đãng.
Thanh Ti ở bên cạnh cười trộm, Nhiếp Thu Sính đỏ mặt, lén lút giẫm chân Du Dực một cái, có điều lần này, cô chưa kịp rút chân về đã bị Du Dực kẹp chặt lại.
Bữa cơm này là bữa cơm Du Dực vui vẻ nhất, bởi vì anh ăn nhiều hơn Thanh Ti một món, “đậu phụ”!
Sau bữa trưa, Du Dực chơi đùa với Thanh Ti một lát, đợi cô bé mệt rồi, bế cô bé lên giường cho cô bé ngủ.
Du Dực nắm tay Nhiếp Thu Sính, nhẹ giọng nói: “Để Thanh Ti ngủ trước, chúng ta ra ngoài, anh có chuyện muốn nói với em”
Hai người đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Nhiếp Thu Sính hỏi Du Dực: “Có chuyện gì thế?”
Vừa dứt lời, cô đã bị anh ôm vào lòng: “Anh hôn em, được không?”
Mặt Nhiếp Thu Sính bắt đầu nóng lên, cái này bảo cô làm sao trả lời?
Cô đưa hai tay, chặn ở ngực Du Dực, đỏ mặt nói: “Trước đây, anh...cũng chưa từng hỏi...”
Nhiếp Thu Sính buồn bực, trước đây lúc anh hôn cô, cũng không hỏi ý kiến của cô, hôm nay sao lại thân sĩ như thế?
Du Dực chạm đầu vào trán cô: “Vậy tức là, sau này không cần hỏi cũng được đúng không?”
Nhiếp Thu Sính bị anh ôm chặt trong lòng, khắp người đều là hơi thở của anh. Bị anh ôm chặt, hơi thở nóng hổi của anh phả vào mặt cô, Nhiếp Thu Sính rõ ràng không uống rượu nhưng đã cảm thấy ngà ngà Say.
Hai mắt cô mờ mịt, giống như phủ một tầng hơi nước mỏng manh, tuyệt nhiên không dám nhìn Du Dực, cắn môi nói: “Đương nhiên. không thể tùy ý được!”
Du Dực cười khẽ: “U, đối với em, anh không thể tùy ý, chỉ là anh không kìm lòng được.”