rất nhiều lo lắng băn khoăn thì lần này cô không hề có bất kì do dự nào.
Bất luận là tại sao, trong lòng cô luôn có một giọng nói mách bảo, đi cùng anh ấy sẽ không bao giờ là sai lầm.
Đi cùng anh ấy, có lẽ, cô và con gái đều có thể có được thứ hạnh phúc mà cả đời này cả hai chưa từng có.
Từ trên người đàn ông này, cô nhìn thấy một sự đảm đương trách nhiệm mà những người đàn ông cô từng gặp trước đây không thể sánh bằng.
Cô tin anh, trong tim cô... cũng chỉ có anh.
Đây là lần đầu tiên cô thích một người, cho dù cô đã từng được gả cho Yến Tùng Nam, nhưng mà, Du Dực mới chính là mối tình đầu thực Sự của cô.
Cô biết, từ khi cô quyết định đi cùng anh cũng đồng nghĩa với việc, cô chấp nhận cùng anh đối mặt với rất nhiều việc sẽ xảy ra trong tương lai và còn có cả rất nhiều nữa những lời
thị phi.
Thế nhưng, con người khi sống phải luôn có hy vọng, thời gian khó khăn nhất cô còn có thể vượt qua, vậy thì sau này cô đâu còn điều gì để phải lo sợ nữa.
Giả sử nếu như có một ngày, Du Dực thật sự không thể chịu đựng được sức ép từ gia đình và mọi người xung quanh, cô nghĩ, cô cũng có thể chịu đựng được việc rời xa anh.
Ít nhất là anh đã từng đối xử với cô tốt như vậy.
Trên đời này, kể từ sau khi ba cô qua đời, thật sự chưa từng có thêm một ai đối xử tốt với cô như vậy.
Có điều, đây cũng chỉ là suy nghĩ của cô mà thôi, Du Dực không chắc là một người như thế.
Cô luôn luôn tin anh mà không cần có lý do gi.
Trong đáy mắt của Du Dực hiện lên niềm vui ngập tràn, anh ôm chặt lấy Nhiếp Thu Sính, gác đầu lên vai cô, vì quá vui sướng nên giọng nói có chút run rẩy: “Anh thật sự không ngờ, em sẽ đồng ý với anh nhanh như vậy, anh cứ nghĩ...”
Anh cứ nghĩ rằng Nhiếp Thu Sính nhất định sẽ phải suy nghĩ rất lâu, thế nhưng, thật không ngờ cô ấy lại trả lời một cách thẳng thắn như thế, thậm chí còn không hề có chút do dự nào.
Cánh tay Nhiếp Thu Sính dần dần vòng qua sau lưng của Du Dực, cô nói: “Em không muốn... sau này, có một ngày khi nhớ về ngày hôm nay bản thân sẽ phải hối hận.”
Thật ra, cô vẫn luôn cảm thấy cô đơn, trong suốt quãng thời gian dài dằng dặc như thế, cô luôn ao ước có thể có một người, đứng bên cạnh cô, cùng cô bước qua những đoạn đường chông gai phía trước, cho cô chỗ dựa, cho cô ấm áp.
Sự xuất hiện của Du Dực khiến Nhiếp Thu Sính không đành lòng buông tay.
Trước đây cô luôn miệng nói, con gái quá ỷ lại vào Du Dực, nhưng chẳng phải cô cũng như vậy sao?
Trong lòng cô, Du Dực sớm đã chiếm một vị trí vô cùng quan trọng.
Chỉ có điều, trước kia cô vẫn luôn không dám thừa nhận.
Du Dực biết rất rõ Nhiếp Thu Sính là người như thế nào, chính bởi vì biết rõ, cho nên giây phút khi cô quyết định muốn đi cùng anh chính là đã giao cho anh cả phần đời còn lại của mình, cho dù cô chưa từng nói yêu anh, thế nhưng quyết định này của cô đã nói nên toàn bộ.
Du Dực hôn lên tai của Nhiếp Thu Sính, thì thầm bên tai cô: “Anh mãi mãi sẽ không để em phải cảm thấy hối hận khi đi cùng anh, anh nhất định sẽ để em sau này, mỗi khi nhớ lại ngày hôm nay đều cảm thấy hạnh phúc!”
Khóe miệng Nhiếp Thu Sính khẽ cong lên: “Vâng... em tin anh!”
“Ngày kia chúng ta đi, được không?”
“Em thế nào cũng được, chúng ta đi rồi có quay lại đây nữa không?”
Du Dực nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô, lắc đầu: “Có lẽ, sẽ không đâu”
“Vậy, việc đi học của Thanh Ti, lẽ nào không...” Nhiếp Thu Sính quyết định đi cùng Du Dực, nhưng việc duy nhất mà cô không yên tâm đó là việc học của Thanh Ti.
Du Dực nói: “Yên tâm, đợi khi chúng ta thu xếp ổn thỏa, anh sẽ sắp sếp cho Thanh Ti học ở một ngôi trường tốt hơn, Thanh Ti thông minh như vậy nên được học ở một ngôi trường chất lượng tốt hơn, hiện giờ tất cả trường tiểu học đều đang nghỉ hè, đợi đến khi bắt đầu năm học mới thì chúng ta sớm đã sắp xếp ổn thỏa rồi.”