Lúc đó Du Dực ra tay đúng là muốn thắt cổ ông ta đến chết, cho nên vết tích để lại vô cùng rõ ràng, vết thắt thành một vòng hằn đỏ đó đã bắt đầu sưng lên.
“Ngài xem, chúng tôi không gạt ngài, tôi suýt chút nữa đã bị thắt cổ đến chết rồi, Yến Tùng Nam đứng bên cạnh, quỳ xuống xin anh ta tha mạng đều không có tác dụng gì cả, cuối cùng cậu ấy thấy tôi sắp chết mới đành đồng ý ly hôn, từ bỏ quyền nuôi dưỡng, lúc đó anh ta mới tha cho tôi, có điều anh ta còn bắt tôi uống thuốc độc, nói là muốn đề phòng tôi ăn nói lung tung, đợi đến lúc phiên tòa kết thúc anh ta mới đưa thuốc giải cho tôi, bằng không hai chúng tôi hôm nay đã không giữ được mạng mà trở về rồi!”
Diệp Kiến Công liếc nhìn vết hằn đỏ trên cổ luật sư Triệu, nghe những lời ông ta nói, lão đã có thể tưởng tượng được tình thế lúc đó nguy hiểm đến nhường nào, suy cho cùng lão cũng đã nếm qua mùi vị bị người đàn ông đó suýt nữa giết chết, bằng không đến giờ lão cũng không phải nằm viện thế này, hai người con trai của lão không biết đến giờ đã đi lại được chưa.
Tất cả những việc này đều là do tên đàn ông đó ban tặng.
Yến Tùng Nam nhân lúc Diệp Kiến Công đang nhớ lại chuyện trước đây, vội vàng nói: “Bác à, cháu biết bác đang rất tức giận, cháu cũng tức giận, cháu chỉ hận một nỗi không thể giết chết tên đàn ông đó, anh ta và ả tiện nhân Nhiếp Thu Sính cắm sừng cháu, nhưng mà... cháu không thể giương mắt nhìn anh ta thắt cổ luật sư Triệu đến chết đúng không ạ?”
Luật sư Triệu lập tức nói thêm: “Đúng vậy, ông chủ, lần này... cũng là do chúng ta quá sơ ý, ngài nói xem, ai mà ngờ được anh ta lại to gan như vậy, dám giở trò ngay trong tòa án?”
Diệp Kiến Công cắn răng cắn lợi nói: “Gan của anh ta cũng chỉ bằng con kiến mà thôi.”
“Bác à, cháu... điều cháu lo lắng bây giờ là, hôm trước nửa đêm canh ba anh ta còn dám mò vào Diệp gia trả thù bác, hôm nay, bác phái luật sư Triệu đến để giúp cháu, anh ta... liệu có... liệu có...”
Giọng nói của Yến Tùng Nam càng lúc càng nhỏ, cuối cùng dường như không còn nghe thấy nữa.
Lúc hắn nói câu này, ánh mắt vẫn luôn để ý quan sát biểu cảm trên gương mặt Diệp Kiến Công, quả nhiên là sắc mặt ông ta biến đổi, trong đôi mắt xuất hiện thêm rất nhiều sự hoảng hốt lo sợ.
Diệp Kiến Công thầm run rẩy, chỉ cảm thấy đầu óc càng thêm đau đớn.
Đồng thời cũng cảm thấy cổ bị thắt lại, giống như bản thân cũng đang bị thắt chặt, không thể nào hô hấp một cách bình thường được.
Lão suýt nữa đã quên mất, tên đàn ông đó của Nhiếp Thu Sính giống như một tên ác quỷ, hôm đó lúc anh ta rời đi, rõ ràng còn đe dọa lão, bắt lão không được giở trò gì gây rối, kết quả là hôm nay lão lại phái luật sư Triệu qua, định khiến Nhiếp Thu Sính và Yến Tùng Nam không thể ly hôn.
Diệp Kiến Công càng nghĩ càng sợ, dường như lão đã có thể tưởng tượng ra, khi Du Dực quay lại lần nữa, anh ta sẽ nói những gì, làm những gì.
Diệp Kiến Công bắt đầu cảm thấy hối hận, lẽ ra lão không nên nghe theo lời của Hạ Như Sương.
Lúc đó không hiểu đầu óc lão nghĩ thế nào, có tên đàn ông ấy ở đó, còn có việc gì làm không thành nữa đây, cho dù lão có phái người đến cũng chỉ là uổng công vô ích, không những không có một chút tác dụng nào, ngược lại... ngược lại còn khiến cho bản thân mình thậm chí cả gia đình mình chuốc lấy tai họa ngập đầu.
Yến Tùng Nam nhìn thấy sắc mặt của Diệp Kiến Công càng ngày càng kém liền cười khẩy trong lòng. Biết sợ rồi chứ gì, đáng đời, loại súc vật như lão đáng bị tên gian phu đó hại chết, tốt nhất là cả nhà lão đều phải bị hại chết.
Mặt Yến Tùng Nam tỏ vẻquan tâm nói: “Bác à, người đó quả thực quá đáng sợ, cháu thấy... để bảo vệ sự an toàn của bác, hay là... hay là mướn thêm vài tên vệ sĩ nữa đến đây bảo vệ bác, hoặc là... bác trốn đi trước.”
Luật sư Triệu gật đầu: “Đúng thế, ông chủ, tuy
rằng ngài không sợ tên nhãi ranh đó, nhưng cũng không thể không có sự đề phòng”